GÁI ĐẸP

GIỚI TRẺ

TIN NÓNG

TIÊU ĐIỂM

Chuyện SAO

NGHỆ THUẬT YÊU

Con đường đến với ước mơ của tôi!

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Hẳn rằng bạn cũng như tôi, lúc nhỏ ít ai biết và xác định rõ ràng cho mình rằng sau này lớn lên sẽ theo nghề gì.
Tôi chỉ nhớ ngày nhỏ ở nhà cứ bắt chước cầm phấn viết viết về bài cô giáo đã giảng trên lớp đầy nhoe trên những cánh cửa sổ và cửa ra vào. Rồi có ai hỏi “lớn lên cháu thích làm nghề gì?”, thường thì tôi hay các bạn chỉ nhắc đến công an, giáo viên, bác sỹ, kỹ sư,… ít ai nói rằng “lớn lên cháu sẽ là một nhà báo giỏi”.

Tôi đọc báo, đọc rất nhiều, từ báo họa mi, nhi đồng, tuổi trẻ,… từ lúc học cấp 1, và lớn lên theo các anh chị đọc hoa học trò, sinh viên, các loại tạp chí,… Nhưng tôi chỉ đọc vì báo cho tôi hay nhiều điều, hẳn rằng bạn cũng như tôi, ít ai biết được rằng “sau này tôi sẽ làm ra những thứ này”.

Năm học lớp 4, lần đầu tiên được đăng một mẩu truyện cười trên báo nhi đồng. Còn nhớ lúc đấy sung sướng lắm, đi khoe khắp nơi, giữ tờ báo cẩn thận. Tôi chỉ biết rằng có tên trên báo là “giỏi lắm”, nhưng cũng chẳng biết được lớn lên phải làm thế nào, phải làm nghề gì mới được có tên trên báo.

Chẳng ai biết được mình có duyên với nghề nào, mà chắc gì có duyên đã có thể đến được với nó. Năm học lớp 10, tôi được đăng bài trên tạp chí Hóa học và Ứng dụng. Niềm hạnh phúc vì thấy tên mình trên báo ùa về. Lúc đó, tôi đã biết, mình phải làm gì: “Tôi thích báo chí, tôi muốn trở thành một nhà báo, và tôi thi vào trường Báo chí”.
Con đường đến với ước mơ của tôi!
Con đường đến với ước mơ của tôi!
Ai cũng nói, mà tôi cũng nghĩ, làm một nhà báo thích lắm, được đi đây đi đó khắp nơi, được biết đủ điều. Bài học đầu tiên về một nữ nhà báo: hình ảnh một cô gái mặc chiếc áo khoác ba lỗ đầy túi trong túi ngoài. Trên vái khoác chiếc ba lô, cổ đeo máy ảnh, tay cầm bút, tay cầm sổ, mắt lúc nào cũng nhìn nhìn, ghi ghi chép chép.

Đẹp lắm, đầy mơ mộng và khao khát… nhưng, thực tế, không phải con đường nào cũng trải thảm đỏ và rải đầy hoa hồng…

Bạn phải đi rồi bạn mới biết, ngày nắng, ngày mưa, đừng nói ngại bạn nhé, tôi và bạn đều phải đi, đi và đi, đôi chân không ngừng mỏi mệt…

Da mặt bạn cần dày hơn một chút. Này nhé, tôi là người nhạy cảm, chỉ cần bị người khác chửi mắng thôi là tự ái rồi. Nhưng không, bạn và tôi, muốn làm một nhà báo, phải cố gắng mà nghe, mà chịu đựng… nếu tôi không nói quá rằng chúng ta đang chai lì.

Bạn nhát ư? Nếu vậy thì bạn là một nhà báo tồi. Bạn chẳng khai thác được gì nếu cứ e thẹn và ngại ngùng khi gặp đối phương.

Nữ nhà báo, bạn khác với nam nhà báo nhé, bạn chắc rằng mình có thể đi đêm, về khuya, có thể quên ăn cả ngày chứ? Niềm tin bạn có, nghị lực bạn có, nhưng hẳn rằng sức khỏe bạn sẽ hơn họ? Bạn và tôi đều phải cố gắng nhiều đấy.
Con đường đến với ước mơ của tôi!
Con đường đến với ước mơ của tôi!
Nhà báo giỏi, biết nhiều thứ, nhiều lĩnh vực, thích thật đấy. Tôi cũng ao ước mình sẽ trở thành một nhà báo giỏi. Nhưng không phải ngẫu nhiên mà có đâu bạn. Tính tò mò và ham tìm tòi sẽ giúp bạn nhiều cho vốn kiến thức của mình đấy!

Bạn đừng nghĩ rằng mọi người luôn ngưỡng mộ một nhà báo, thì họ sẽ giúp đỡ bạn. Cuộc sống không phải màu hồng, và không phải luôn theo ý mình muốn, bạn phải tự tìm cách tháo gỡ vướng mắc cho mình.

Tôi, không phải một nhà báo, không phải một phóng viên,… Tôi, chỉ là một sinh viên báo chí. Khó khăn chưa là gì, nhưng đã nhiều lần tôi nản long, tôi tự nhủ rằng: “Nghề báo không hợp với mình, có thể tôi thích nhưng tôi không có duyên, tôi không thể vượt qua được những thử thách để đến với ước mơ của mình, tôi sẽ phải có lựa chọn khác cho mình”…

…Nhưng, bạn biết không… Đó chỉ là suy nghĩ phút chốc, rồi niềm đam mê lại tiếp thêm sức mạnh cho tôi, và
tôi biết chỉ cần đam mê, ước mơ sẽ đạt được. Niềm vui thật sự chỉ có khi làm được điều mình muốn. Đã có lúc tôi nhận thấy, tôi đã tìm được niềm vui thật sự của mình…

Lần đầu tiên tôi được thấy tên mình trên báo, vui sướng, hạnh phúc đến ngần nào, đó là niềm vui thật sự của tôi…

Là một sinh viên, bạn có phải đi tác nghiệp báo đến 12h đêm, rồi hì hục viết lách, chính sửa đến 3h sáng? Mệt lắm phải không? Vâng, tôi mệt, nhưng bạn làm được và tôi cũng làm được. Tôi sung sướng, và đó là niềm vui thật sự của tôi…
Con đường đến với ước mơ của tôi!
Con đường đến với ước mơ của tôi!
4h sáng lọ mọ cầm máy ảnh ra ngoài chụp trộm vì họ không cho chụp. Có khổ không? Bị họ từ chối phỏng vấn và cung cấp thông tin, làm thế nào để lấy được đây? Bạn có cách, tôi cũng có cách. Và tôi làm được, làm được cái điều không phải dễ, tôi vui biết nhường nào, và đó là niềm vui thật sự của tôi…

Đôi chân lúc nào cũng phải đi, phải tìm tòi và khám phá, chẳng phải mệt lắm sao. Nhưng đổi lại, tôi và bạn đang có được cái điều mà mình vẫn mong muốn đấy thôi, được đi nhiều, được biết nhiều, đó chẳng phải là niềm vui thực sự của tôi và bạn đó sao?

Để trở thành một phóng viên, một nhà báo giỏi không phải dễ. Con đường lúc nào cũng đầy chông gai, thử thách, tôi chỉ mới bước một bước đi rất nhỏ trên chiếc thảm gai đó thôi nhưng cũng đã tìm ra được niềm vui thực sự cho mình và biết được mình sẽ phải qua rất nhiều chặng đường gai còn sắc nhọn hơn nữa. Nhưng tôi tin chắc chỉ cần có ước mơ, theo đuổi ước mơ đó đến cũng, nhất định chặng đường đầy gai góc vẫn có nhiều hoa hồng.

Sau mỗi khó khăn bạn có thể nản lòng, nhưng sau mỗi khó khăn mà bạn vượt qua được, nó sẽ là niềm vui thực sự của bạn và tiếp thêm nghị lực cho bạn. Tôi cũng vậy.
Nguồn: nhật kí cuộc sống
Continue Reading | nhận xét

Anh có nghĩ như em không?

Anh có thấy em tuy rất gần anh nhưng lại rất xa, em ở đây mà cứ như vắng mặt? Anh có thấy mình thật giận dỗi và lòng tự trọng của anh bị tổn thương?
Anh có nghĩ như em không?

Nếu một ngày thức dậy không nhận được tin nhắn gì từ em, cuộc gọi từ anh lo lắng kiếm tìm không được em bắt máy, trang new feeds ở facebook vẫn cập nhật những status sinh hoạt bình thường của em, mọi người đều biết em đang làm gì, ở đâu, như thế nào,… ngoại trừ anh. Lúc đó anh có nghĩ là anh đã trở thành người thừa trong cuộc sống của em không? 

Anh có nghĩ như em không?

Nếu anh nghe em gọi điện cho một chàng trai khác khi nằm cạnh em, giọng em đầy yêu thương như những ngày đầu của chúng ta, những câu hỏi tu từ đầy quan tâm như em vẫn từng chăm sóc cho anh, rồi em bất ngờ ngồi dậy khỏi vòng tay ấm áp của anh đi ra ban công cùng chiếc phone có giọng nói của chàng trai lạ ấy, bỏ anh lại một mình xem bộ phim tình cảm nhàm chán mà chỉ hay khi có em trong căn phòng,…

Anh có thấy em tuy rất gần anh nhưng lại rất xa, em ở đây mà cứ như vắng mặt? Anh có thấy mình thật giận dỗi và lòng tự trọng của anh bị tổn thương?

Anh có nghĩ như em không?
Anh có nghĩ như em không?
Anh có nghĩ như em không?

Nếu anh đã chấp nhận làm một người tình nhỏ, chấp nhận chia sẻ anh cho một người khác đồng thời cũng có nghĩa là giấu bớt mọi ghen tuông của mình trong lòng. Thậm chí anh đã chấp nhận suy nghĩ rằng mình phải tôn trọng người đến trước, phải nhận mình là người thua cuộc vì cô ấy đã có được trái tim anh trước em, và cô ấy còn có thể làm anh yêu em nhưng không bỏ được tình yêu dành cho cô ta.

Vậy mà anh lại phát hiện rằng cuộc tình của 3 người chúng ta lại xuất hiện thêm nhân vật khác, khiến em từ một người tình nhỏ lại trở nên … bé nhỏ hơn vô cùng. Anh có cảm giác được rằng cả thế giới anh đang sống niềm tin bỗng khan hiếm? Anh có cảm giác được rằng tình yêu của chúng ta rốt cục cũng chỉ là một lời nói dối quá tươi đẹp?

Anh có nghĩ như em không?

Nếu anh thấy cuộc tình của chúng ta đã không còn vui vẻ như những ngày bắt đầu tưởng chỉ có hạnh phúc, những lo lắng cứ ngỡ chấp nhận đang làm khó cả hai, những ưu sầu em nhìn được trong nụ cười của anh, những đắn đo em cảm nhận được trong cái nắm tay đầy thương yêu của anh,…

Anh có sẽ buông tay em ra chứ không tài nào nhắm mắt xem như không có gì? Anh có sẽ nói lời chia tay lạnh lùng dù bên trong biển lòng đang dậy sóng? Anh có sẽ cắn môi đưa cuộc tình mình lên cao và giả vờ nhẫn tâm đập bễ tan tành mãnh vỡ dù trong lòng anh nỗi đau chia tay này lớn hơn 1 triệu lần những ngày dằn vặt yêu em? 
Anh có nghĩ như em không?
Anh có nghĩ như em không?
Anh có nghĩ như em không?

Tình yêu không phải là một món đồ, một chiếc ly, anh có thể cầm lên được để anh có thể bỏ xuống được. Tình yêu là thiêng liêng, dẫu lời thề chăn gối mãi mãi yêu nhau bất chợt dừng khi nào, dẫu lời hứa cho nhau có dối trá ra sao,… tình yêu vẫn là thiêng liêng.

Vẫn là những mảnh gỗ anh đem lọt qua cánh cửa phòng nhỏ trong tim, để qua ngày ngày ghép lại từng mảnh, từng mảnh… có thể thành chiếc giường, có thể thành chiếc ghế, có thể thành chiếc bàn em đang ngồi viết những dòng chữ này,… và anh phát hiện nó đã quá lớn để qua được cánh cửa ngày ấy, đã quá trễ để có thể bỏ ra ngoài, đã quá muộn để dọn trống căn phòng trái tim ngày ta nói chia tay.

Nếu anh cũng nghĩ như em, anh hãy tự tát vào mặt mình một cái thật đau hộ em. Vì đó là điều em không làm được, mặc dù tất cả mọi điều anh đã làm đau đớn lòng em…
Nguồn: nhật kí cuộc sống
Continue Reading | nhận xét

Vì em là người đến sau...

Trong mỗi chúng ta, ai cũng có cho riêng mình một người yêu thương nhất, một người mà dù còn hay mất vẫn mãi vẹn nguyên và ngọt ngào theo từng nấc thời gian thăng trầm.
Và với anh, đó không phải là em.

Em yêu anh rất đầy nhưng em đến sau cô ấy - sau người anh dành từng dành hết thương yêu.

Anh yêu em, nhưng chắc chắn không nhiều bằng cô ấy, hay có thể rất nhiều nhưng không đậm sâu như cô ấy.

Là thiệt thòi phần em, là những điều không thể trách phần anh.


Anh không thích đi dưới mưa cùng em, có lẽ ít nhiều là vì nó gợi lại một chiều rất xa anh đứng chờ cô ấy dưới cơn mưa không ngớt hạt.

Anh ngại đưa tay lau nước mắt khi em khóc vì nó khiến anh đau lần thứ hai cho giọt nước mắt đầu tiên.

Anh thoáng buồn khi tình cờ nghe những bài hát xưa, nơi sâu thẳm tim anh thứ âm điệu cũ kỹ dường như đang nhắc nhở với anh rằng cô ấy vẫn còn đâu đó trong anh - đẹp đẽ.
Vì em là người đến sau...
Vì em là người đến sau...
Những gì anh từng có với cô ấy - thì em ở đây phải chăng chỉ đóng vai một người chia sẻ kỷ niệm.

Em đã từng rất buồn khi sắm vai người đến sau, sắm vai một kẻ yêu anh chậm chân, lạc lối.

Em đã từng rất đau khi cố ôm ghì lấy vai anh vững chãi mà hiểu rằng: cái bóng của cô ấy lớn quá.

Tháng năm lặng trôi dưới chân em âm thầm, em cố không ngộ nhận mình là bến vắng chờ anh, em vẫn yêu anh như thế.

Cho đến một hôm em chợt nhận ra điều tuyệt vời của người đến sau.

Dù gì em cũng đã nắm một vé làm người cuối cùng của anh.

Dù gì em cũng được ở bên để làm những thứ cô ấy và anh chưa từng có.

Dù gì... em cũng đang có anh.

Thật khó để che lấp đi thứ tình yêu lớn anh từng có.

Thật khó để viết tên em đè lên tên cô ấy

Thật khó để anh vứt bỏ kí ức của mình

Phần em, em sẽ không làm tất thẩy những điều đó để có được anh vì khi em đặt lòng yêu thương anh em đã nhận ra điều đặc biệt của người đến sau.
Nguồn: nhật kí cuộc sống
Continue Reading | nhận xét

Nếu bạn yêu một cô gái hay quên...

Nếu bạn yêu một cô gái hay quên, bạn luôn thấp thỏm lo lắng sợ cô ấy lại mải chơi quên đi bất cứ điều gì bạn nhắc nhở, thì bạn ạ, một cô gái đáng yêu như thế, khoan vội trách. Cô ấy luôn cần bạn mà, phải không?
Nếu bạn yêu một cô gái hay quên, một cuộc hẹn lí tưởng, một bất ngờ ngọt ngào bạn ấp ủ chuẩn bị bấy lâu dành riêng cho ai kia bỗng chốc bị phá hủy, chỉ vì cô ấy ngốc nghếch để quên trong mớ công việc bài vở ngổn ngang.

Một chút giận hờn là quá đủ thôi nhé bạn yêu, đừng trách cô ấy nhiều, chỉ vì là, cô ấy hay quên mà, cô ấy cũng chẳng giận dỗi ai được quá lâu đâu.

Nếu bạn yêu một cô gái hay quên, cô ấy thường phiêu trong những suy nghĩ chất chồng mà theo bạn thì tất cả đều ngốc nghếch và ngộ nghĩnh, nó khiến bạn phì cười khi cô ấy dựa vào bờ vai bạn và nghêu ngao hỏi những điều mình thắc mắc.

Hãy cốc nhẹ vào cái đầu hạt tiêu mà chứa đựng cả trái đất ấy, hỏi khẽ: trong này chứa nhiều vậy, còn anh thì đặt ở đâu hả? Chắc chắn cô ấy sẽ đặt tay lên tim mình và bảo: ở đây, nó ở cả đây mà!
Nếu bạn yêu một cô gái hay quên...
Nếu bạn yêu một cô gái hay quên...
Nếu bạn yêu một cô gái hay quên, có bao giờ bạn nghĩ, rồi một mai cô ấy sẽ mãi chẳng thể trẻ con lí lắc, chẳng thể ngồi lặng thinh hàng giờ quên đi thời gian ngắm mây bay ngang để bạn lén nhìn vụng trộm. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, mái tóc xõa bay ấy, có bao giờ bạn nghĩ...

Nếu bạn yêu một cô gái hay quên, lỡ mai này chia xa, lỡ như..., bạn có sợ cô ấy sẽ bỏ quên bạn trong miền kí ức bao la của riêng cô ấy? Bạn sợ, sợ một người sẽ luôn nhớ, còn một người lại vội lãng quên...

Nhưng mà bạn à, một cô gái sẽ chỉ hay quên bên một bờ vai luôn nhớ, cô ấy lặng đặt hết niềm tin vào ai kia, bởi cô ấy biết, ai đó sẽ luôn ở bên và luôn nhắc nhở cô ấy những lúc cần. Bởi, cô ấy ngốc mà, phải không?

Và bạn ơi, đừng bao giờ xa cô ấy nhé, một người con gái trao hết niềm tin vào cho bạn, phụ thuộc vào bạn, nũng nịu hay quên, tất cả cũng vì bạn. Vậy nên, đừng bao giờ xa cô ấy. 

Cô ấy là của bạn, trái tim cô ấy đã chứa trọn hình bóng bạn rồi, vậy thì làm sao cô ấy quên bạn được, đúng không?
Nguồn: nhật kí cuộc sống
Continue Reading | nhận xét

Bàng hoàng khi biết nhà em quá giàu

Tôi không ngờ, cô gái giản dị như em lại sống trong một căn biệt thự nguy nga lộng lẫy, trước giờ tôi chưa từng thấy như vậy.
Bàng hoàng khi biết nhà em quá giàu
Bàng hoàng khi biết nhà em quá giàu
Ngày mới gặp em, tôi đã bị hút hồn bởi ánh mắt u buồn, có chút gì đó rất yếu đuối.Một gã đàn ông như tôi không cưỡng lại được sự tò mò, tôi muốn tìm hiểu xem ẩn bên trong con người ấy là cái gì, em có suy nghĩ như thế nào.

Sau một thời gian tìm hiểu, hẹn hò đi uống nước, chúng tôi thật sự thấy hợp nhau. Em rất quý mến tôi và tôi cũng vậy. Chúng tôi như hai người bạn tri kỉ từ lâu, nói chuyện gì cũng rất ăn ý. Tôi thích cách nói chuyện có chút hài hước của em. Thi thoảng em buồn, đôi mắt ấy lại rũ xuống, nhìn rất tội nghiệp, tôi muốn được che chở cho em biết bao và tôi biết, em chính là người phụ nữ mà tôi chọn.

Sau nửa năm hẹn hò, chúng tôi chính thức yêu nhau. Lúc này, tôi mới bắt đầu tìm hiểu về gia cảnh của em, cũng là để chúng tôi có cơ sở tiến xa hơn nữa. Em luôn nói với tôi rằng bố mẹ em nhiều tuổi rồi, sinh được mình em nên còn có nhiều khó khăn. Em lo cho bố mẹ nhiều, bản thân em cũng muốn phấn đấu rất nhiều vì bố mẹ. Em thương bố mẹ ở nhà buồn, lạnh lẽo vì em là con một trong gia đình ấy.
Nhưng gia đình tôi vốn rất khó tính, vì nếu không biết hoàn cảnh nhà em ra sao, có lẽ bố mẹ tôi sẽ không chấp nhận ngay được.
Nhưng gia đình tôi vốn rất khó tính, vì nếu không biết hoàn cảnh nhà em ra sao, có lẽ bố mẹ tôi sẽ không chấp nhận ngay được.
Còn gia cảnh tôi theo như những gì tôi tưởng tưởng về hoàn cảnh của em thì có phần hơn. Bố mẹ tôi còn trẻ, cả hai cùng làm viên chức, lương cũng khá khẩm lại gia đình tôi cũng thuộc hàng có điều kiện ở khu phố ấy. Tôi luôn nói với em là hãy yên tâm, tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em. Vả lại, chuyện bố mẹ em nhiều tuổi không thành vấn đề vì bố mẹ tôi cũng không quá khó khăn chuyện đó.

Nhưng gia đình tôi vốn rất khó tính, vì nếu không biết hoàn cảnh nhà em ra sao, có lẽ bố mẹ tôi sẽ không chấp nhận ngay được. Bố mẹ phải muốn tôi về nhà em, muốn tôi tìm hiểu gia cảnh nhà em. Trước đây, tôi có nói với bố mẹ rằng nhà em nghèo, vì nhìn cách em ăn mặc giản dị tôi cũng có thể hiểu ra điều đó. Dù không phải là quá nghèo nhưng tôi nghĩ, gia cảnh em về kinh tế mà nói, chắc thua kém gia đình tôi nhiều.

Có thể tôi không quan tâm nhưng bố mẹ tôi sẽ để ý chuyện đó. Tôi có nói với em về suy nghĩ của bố mẹ tôi để em hiểu và cũng cho em rõ hoàn cảnh rằng, rất có thể mối quan hệ của chúng tôi sẽ bị phản đối nhất là khi em lại ở xa tôi cả trăm cây số. Ngày em về gia đình tôi, bố mẹ tôi có vẻ cũng bình thường, không tiếp đón nồng hậu cho lắm. Vì sợ sau này có gì phản đối lại khó nghĩ. Tôi cũng buồn vì em phải chịu thiệt thòi. Nhưng tôi vẫn cố gắng vì em và vì hạnh phúc của chúng tôi.

Và rồi một ngày, em nói tôi về thăm gia đình em. Thật sự tôi bàng hoàng khi thấy trước mắt mình là một tòa biệt thự nguy nga lộng lẫy. Tôi còn tưởng đó là nhà ai, em dẫn tôi tới chơi, nhưng khi vào trong nhà, em chào bố mẹ khi hai người ra đón chúng tôi, tôi mới ngỡ ngàng. Đó là nhà em. Tôi cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng vì em vốn nói nhà em nghèo, tại sao em lại nối dối tôi. Khi tôi hỏi thì em bảo: “Em chưa hề nói gia đình em nghèo, em chỉ nói bố mẹ em vất vả nuôi nấng em, bố mẹ già cả, ở nhà một mình lạnh lẽo. Em đi làm thêm là vì em thích, cũng không phải để kiếm tiền trang trải thêm. Đó là do anh suy nghĩ như vậy thôi. Chẳng lẽ em lại khoe khoang với anh là gia đình em giàu có hay sao?”.
Tôi bàng hoàng, thật sự thấy mình nhỏ bé vô cùng trong căn nhà lớn ấy. Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân vào căn nhà sang trọng như vậy.
Tôi bàng hoàng, thật sự thấy mình nhỏ bé vô cùng trong căn nhà lớn ấy. Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân vào căn nhà sang trọng như vậy.
Em nói không sai, đúng là em chưa từng nói mình nghèo, chỉ là tôi tự cho rằng em thua kém gia cảnh nhà tôi và cũng tự tôi nói với bố mẹ như vậy. Em đúng là cô tiểu thư sống trong cung điện nguy nga lộng lẫy, em đúng là người con gái sống trong vàng ngọc. Bố mẹ em từng cũng là những thương gia rất giàu có, cũng là người kiếm tiền rất dễ, như trở bàn tay. Em đã được nuôi nấng trong gia đình như thế, có học, có văn hóa ứng xử, tốt tính lại hiền thục. Bố mẹ em dù đã không còn làm công việc đó nữa nhưng của cải không ít, gia cảnh thì quá giàu có, để lại cho em cả.

Tôi bàng hoàng, thật sự thấy mình nhỏ bé vô cùng trong căn nhà lớn ấy. Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân vào căn nhà sang trọng như vậy. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại sống trong một tòa biệt thự nguy nga như thế. Em hiểu tâm trạng của tôi nên cố gắng gần gũi tôi. Bố mẹ cũng rất gần gũi, thân thiện.

Tôi mang câu chuyện kể với bố mẹ, lập tức bố mẹ tôi thay đổi thái độ bảo em về chơi. Tôi thật buồn vì sự thay đổi của bố mẹ. Có lẽ bố mẹ tôi cũng nhằm vào của cải nhà em, nhất là khi biết em giàu sang, lại là con một như vậy. Còn tôi, sau chuyện này bỗng có chút ái ngại. Giờ tôi mới là người mặc cảm, không phải em, liệu tôi có xứng với em hay không, một cô tiểu thư quá giàu có và sang trọng như thế, liệu có phải em có cả tá đàn ông hơn tôi gấp trăm lần vây quanh? Giá như tôi đừng về nhà em, giá như em chỉ là một cô gái bình thường như trước giờ tôi vẫn biết, có phải tốt biết bao nhiêu không?
Nguồn: eva
Continue Reading | nhận xét

Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...

Ở cuộc đời này, tồn tại một thứ tình yêu có thể là không định nghĩa được, một thứ tình yêu đơn giản chỉ là rời bỏ để không gây tổn thương cho người ấy, một thứ tình yêu chỉ đơn thuần là bảo vệ, yêu thương và chờ đợi.
Một người con gái phải làm thế nào để chấp nhận một thứ tình cảm không giống bình thường?

Khi hai con người vốn dĩ ở hai thế giới, bắt đầu một tình yêu từ những điều giản dị nhất trên đời. Từng bài học để trở thành con người dần dà tạo nên giữa hai người họ một thứ tình cảm gọi là tình yêu. Cứ thế thôi, những cảm xúc giản dị nhất, chính là sự chân thật nhất trong con người.

Chỉ cô gái ấy mới có thể khiến cậu ngoan ngoãn khống chế bản năng động vật, chỉ có cô gái ấy mới khiến cậu cất lên tiếng nói đầu tiên trong đời, và cũng chỉ có cô gái ấy mới khiến cậu kiên trì học cách hành động như một con người.
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Sức mạnh của tình yêu có thể biến những điều không thể thành có thể. Có những chuyện tưởng chừng như chỉ có trong cổ tích, hóa ra lại xuất hiện ở đời thực. Tình yêu, vốn dĩ không phải là dành cho nhau những gì tốt đẹp nhất hay sao?

Nhưng hiện thực cuộc đời lại như một đoạn đường cắt ngang. Tình yêu có đẹp đến mấy cũng vẫn là phải rời xa những gì đã có. Những ngày tháng tuổi trẻ, gặp gỡ và yêu để rồi một ngày nào đó, vẫn phải gạt nước mắt rời xa. Mạnh mẽ cắt đứt cũng chỉ là muốn bảo vệ người ấy, lặng lẽ rời bỏ cũng là vì người ấy mà thôi. Khóc hết nước mắt cũng bởi vì có những lý do, bắt buộc phải buông tay.
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
“Đừng đi!”. Nguyện ước cuối cùng của một tình yêu không thể thành hiện thực, khi tiếng khóc xé ruột như là lần từ biệt cuối cùng. Lần đầu tiên cậu biết nói, biết khóc, biết níu giữ như một người bình thường, vậy mà lại đổi lấy vẫn là sự chia ly.

Ở cuộc đời này, tồn tại một thứ tình yêu có thể là không định nghĩa được, một thứ tình yêu đơn giản chỉ là rời bỏ để không gây tổn thương cho người ấy, một thứ tình yêu chỉ đơn thuần là bảo vệ, yêu thương và chờ đợi.

Một thứ tình yêu mà mặc dù đã nuốt nước mắt vì quá nhiều đau khổ, đến cuối cùng vẫn chẳng thể được ở bên nhau.

Rốt cuộc thì bạn vẫn phải học cách chấp nhận, không phải cứ yêu sâu đậm là có thể mãi mãi ở bên nhau.

Có những lúc là vĩnh biệt, có những lúc là đợi chờ.
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Nhưng chờ đợi không khó, quan trọng là chờ đợi đến bao lâu?

Bức thư viết vội, chiếc đàn gãy dở, quyển vở đã ố màu thời gian. Cuộc sống đâu hẳn cứ yêu là có thể ở bên, đôi khi buông tay mới là cách thức để yêu thương đến tận cùng.

Có những người đã từng như thế, họ sống và yêu bằng những cách giản đơn mà thật khác. Họ cho nhau những điều chân thật nhất để rồi đồng loạt giành phần tổn thương về mình, gắng sức để bảo vệ người mình yêu.

Có những tình yêu như thế, thậm chí còn không có một dấu chấm hết. Mãi mãi vẫn là sự lơ lửng của số phận bởi vốn dĩ ngay từ đầu không nên ở bên nhau. 

Kể cả chia ly, kể cả chờ đợi, kể cả lãng quên, kể cả quay về. Nếu như nói rằng, như thế không phải là yêu, vậy thì cái gì mới là yêu? 
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Quá trình bên nhau gian nan chính là mối tình khắc sâu trong tâm trí, sau khi đi gần hết quãng đường đời mới thấy rằng chỉ có những ngày ấy mới đúng là tình yêu đích thực. Khoảng thời gian mà hạnh phúc song hành cùng khổ đau, những ngọt ngào đầu đời không bao giờ tan biến.

Tiếng gọi trở về quá khứ mãnh liệt như hình ảnh bóng hình thân quen ấy mang toàn bộ ký ức xưa trở về. Hóa ra, đi gần hết cuộc đời, mới biết quá khứ đã xa chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, thế nhưng, vẫn không cách nào có thể quay về.
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Trở lại, rồi vẫn cứ rời xa, chiếc xe lăn bánh dọc con đường đầy tuyết đưa hình ảnh người con gái cậu yêu đến một nơi cậu chẳng thể nào biết đến. Đoạn ký ức dở dang tuyệt đẹp, có lẽ, cậu ấy sẽ dần dần thực hiện. Dẫu rằng trùng phùng chỉ cách nhau một cánh cửa, những lời hứa có thể thực hiện, nhưng vẫn là không thể. Và mọi thứ lại chỉ như một giấc mơ, chỉ có trong mơ mới có thể hạnh phúc trọn vẹn.

Thôi thì cứ tin tưởng vào sự tồn tại của một mối tình như thế, để biết rằng mỗi ký ức trong quá khứ đều là điều đáng trân trọng. Có những tình yêu là vì chia ly, cách thức từ giã có đớn đau nhiều, một ngày nào đó cũng sẽ trở thành câu chuyện đẹp nhất cuộc đời. 

Dù thời gian trôi có để lại trên người bạn những dấu tích đớn đau như thế nào, chỉ cần nhớ rằng, vẫn có một câu chuyện đẹp như thế, chờ bạn ở cuối con đường.
Nguồn: nhật kí cuộc sống
Continue Reading | nhận xét

Em béo, nhưng có héo đâu?

Em không xinh, dáng em cũng không đẹp. Em thậm chí còn béo ú, chân ngắn cũn và mặt tròn mũm mĩm cơ...

Em không thướt tha váy áo được như người ta, cũng không thể mặc được tất cả những gì mình thích. Nhưng chuyện này có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới đâu nhỉ? Em vẫn tự tin là mình dù với thân hình béo ú, có sao đâu anh. Em béo, nhưng sẽ không để mình “héo” bao giờ!

Em cũng đã từng băn khoăn, rằng có chàng trai nào sẽ hết lòng để yêu một cô nàng béo, rằng nếu một ngày người ấy xuất hiện thì có sẽ bỏ đi chỉ vì mình béo hay không? Nhưng rồi em cũng nhận ra, gầy hay béo, có ảnh hưởng gì đến con đường đi tìm hạnh phúc cho mình đâu? Bằng chứng là cuối cùng rồi anh cũng đã đến, và chưa hề có ý định rời bỏ em mà đi. Mà có khi, người béo như em lại hanh phúc hơn nhiều ấy chứ!

Có thể em béo nên không thể đi nhanh, nhưng anh có để ý không vì em chỉ bước được thật chậm bên cạnh anh nên con đường chúng mình đi cùng nhau dài ra từ lúc nào không biết.
Em béo, nhưng có héo đâu?
Em béo, nhưng có héo đâu?
Có thể em béo nên không thể xúng xính áo quần, váy này váy nọ, nhưng em biết làm sao để trông mình xinh đẹp nhất, dù đôi chân có hơi ngắn và thân hình có lỡ hơi tròn trĩnh. Nhưng đã bao giờ anh chê em xấu đâu, nhỉ? Cũng nhờ béo nên em phát hiện ra mình lại biết ăn mặc hơn ấy chứ!

Có thể mỗi mình em béo giữa hàng loạt những chân dài mà anh vẫn gặp, nhưng có cô gái nào cho anh cảm giác được ôm thật chặt, vòng ôm thật trọn như em chưa? Em không tự tin rằng mình là nhất, nhưng em tự hào rằng chỉ có ôm em anh mới có được cảm giác yên lòng và được an ủi. “Béo thế này thì ôm mới thích”, đúng không anh?

Vì em đã béo sẵn rồi, nên nếu có béo thêm tí nữa chắc cũng… chẳng sao! Em sẽ ăn hết những đồ ăn mà anh nấu một cách ngon lành nhất, sẽ vui vẻ theo anh đi hết quán này quán nọ mà chẳng hề kêu ca. Sẽ không để anh phải nhíu mày và thở dài khi em chê hết cái này đến cái kia, sẽ không để anh mệt lòng khi suốt ngày nghe em than thở. Béo thì sao, miễn luôn là chính mình và luôn vui với những gì mình thích.
Em béo, nhưng có héo đâu?
Em béo, nhưng có héo đâu?
Ừ, béo cũng chẳng sao!

Em đã chẳng còn đau lòng vì thân hình quá khổ và ái ngại mỗi khi chiếc kim của bàn cân dịch chuyển đến con số em không hề mong muốn, chỉ muốn hét toáng lên và nhảy xuống ngay lập tức. Nếu anh còn nhớ nhân vật tiểu thư Jones luôn tự ti với thân hình tròn quay của mình nhưng lại có thể đốn đổ hai anh chàng đẹp trai và manly cùng với lời tỏ tình cực kì đáng nhớ “Anh thích em, như em vẫn vậy”? Những cô gái béo luôn sexy, hấp dẫn và êm ái hơn những cô gái “mình hạc xương mai” khác, điều đó đến anh cũng phải công nhận mà!

Béo cũng tốt mà, miễn là đừng để mình “héo” đi chỉ vì những tự ti vớ vẩn. Gầy hay béo, thì cuộc đời trôi như vẫn thế! Chẳng ai hạnh phúc hơn chỉ vì mình gầy. Béo khỏe, béo đẹp, béo lại còn luôn có anh ở bên động viên, thì em thà béo, chứ không muốn mình gầy mà “héo”. Thà là thế, đúng không anh?
Nguồn|: nhật kí cuộc sống
Continue Reading | nhận xét

Sport

Entertainment

World News

Thứ Ba, 23 tháng 7, 2013

Con đường đến với ước mơ của tôi!

Hẳn rằng bạn cũng như tôi, lúc nhỏ ít ai biết và xác định rõ ràng cho mình rằng sau này lớn lên sẽ theo nghề gì.
Tôi chỉ nhớ ngày nhỏ ở nhà cứ bắt chước cầm phấn viết viết về bài cô giáo đã giảng trên lớp đầy nhoe trên những cánh cửa sổ và cửa ra vào. Rồi có ai hỏi “lớn lên cháu thích làm nghề gì?”, thường thì tôi hay các bạn chỉ nhắc đến công an, giáo viên, bác sỹ, kỹ sư,… ít ai nói rằng “lớn lên cháu sẽ là một nhà báo giỏi”.

Tôi đọc báo, đọc rất nhiều, từ báo họa mi, nhi đồng, tuổi trẻ,… từ lúc học cấp 1, và lớn lên theo các anh chị đọc hoa học trò, sinh viên, các loại tạp chí,… Nhưng tôi chỉ đọc vì báo cho tôi hay nhiều điều, hẳn rằng bạn cũng như tôi, ít ai biết được rằng “sau này tôi sẽ làm ra những thứ này”.

Năm học lớp 4, lần đầu tiên được đăng một mẩu truyện cười trên báo nhi đồng. Còn nhớ lúc đấy sung sướng lắm, đi khoe khắp nơi, giữ tờ báo cẩn thận. Tôi chỉ biết rằng có tên trên báo là “giỏi lắm”, nhưng cũng chẳng biết được lớn lên phải làm thế nào, phải làm nghề gì mới được có tên trên báo.

Chẳng ai biết được mình có duyên với nghề nào, mà chắc gì có duyên đã có thể đến được với nó. Năm học lớp 10, tôi được đăng bài trên tạp chí Hóa học và Ứng dụng. Niềm hạnh phúc vì thấy tên mình trên báo ùa về. Lúc đó, tôi đã biết, mình phải làm gì: “Tôi thích báo chí, tôi muốn trở thành một nhà báo, và tôi thi vào trường Báo chí”.
Con đường đến với ước mơ của tôi!
Con đường đến với ước mơ của tôi!
Ai cũng nói, mà tôi cũng nghĩ, làm một nhà báo thích lắm, được đi đây đi đó khắp nơi, được biết đủ điều. Bài học đầu tiên về một nữ nhà báo: hình ảnh một cô gái mặc chiếc áo khoác ba lỗ đầy túi trong túi ngoài. Trên vái khoác chiếc ba lô, cổ đeo máy ảnh, tay cầm bút, tay cầm sổ, mắt lúc nào cũng nhìn nhìn, ghi ghi chép chép.

Đẹp lắm, đầy mơ mộng và khao khát… nhưng, thực tế, không phải con đường nào cũng trải thảm đỏ và rải đầy hoa hồng…

Bạn phải đi rồi bạn mới biết, ngày nắng, ngày mưa, đừng nói ngại bạn nhé, tôi và bạn đều phải đi, đi và đi, đôi chân không ngừng mỏi mệt…

Da mặt bạn cần dày hơn một chút. Này nhé, tôi là người nhạy cảm, chỉ cần bị người khác chửi mắng thôi là tự ái rồi. Nhưng không, bạn và tôi, muốn làm một nhà báo, phải cố gắng mà nghe, mà chịu đựng… nếu tôi không nói quá rằng chúng ta đang chai lì.

Bạn nhát ư? Nếu vậy thì bạn là một nhà báo tồi. Bạn chẳng khai thác được gì nếu cứ e thẹn và ngại ngùng khi gặp đối phương.

Nữ nhà báo, bạn khác với nam nhà báo nhé, bạn chắc rằng mình có thể đi đêm, về khuya, có thể quên ăn cả ngày chứ? Niềm tin bạn có, nghị lực bạn có, nhưng hẳn rằng sức khỏe bạn sẽ hơn họ? Bạn và tôi đều phải cố gắng nhiều đấy.
Con đường đến với ước mơ của tôi!
Con đường đến với ước mơ của tôi!
Nhà báo giỏi, biết nhiều thứ, nhiều lĩnh vực, thích thật đấy. Tôi cũng ao ước mình sẽ trở thành một nhà báo giỏi. Nhưng không phải ngẫu nhiên mà có đâu bạn. Tính tò mò và ham tìm tòi sẽ giúp bạn nhiều cho vốn kiến thức của mình đấy!

Bạn đừng nghĩ rằng mọi người luôn ngưỡng mộ một nhà báo, thì họ sẽ giúp đỡ bạn. Cuộc sống không phải màu hồng, và không phải luôn theo ý mình muốn, bạn phải tự tìm cách tháo gỡ vướng mắc cho mình.

Tôi, không phải một nhà báo, không phải một phóng viên,… Tôi, chỉ là một sinh viên báo chí. Khó khăn chưa là gì, nhưng đã nhiều lần tôi nản long, tôi tự nhủ rằng: “Nghề báo không hợp với mình, có thể tôi thích nhưng tôi không có duyên, tôi không thể vượt qua được những thử thách để đến với ước mơ của mình, tôi sẽ phải có lựa chọn khác cho mình”…

…Nhưng, bạn biết không… Đó chỉ là suy nghĩ phút chốc, rồi niềm đam mê lại tiếp thêm sức mạnh cho tôi, và
tôi biết chỉ cần đam mê, ước mơ sẽ đạt được. Niềm vui thật sự chỉ có khi làm được điều mình muốn. Đã có lúc tôi nhận thấy, tôi đã tìm được niềm vui thật sự của mình…

Lần đầu tiên tôi được thấy tên mình trên báo, vui sướng, hạnh phúc đến ngần nào, đó là niềm vui thật sự của tôi…

Là một sinh viên, bạn có phải đi tác nghiệp báo đến 12h đêm, rồi hì hục viết lách, chính sửa đến 3h sáng? Mệt lắm phải không? Vâng, tôi mệt, nhưng bạn làm được và tôi cũng làm được. Tôi sung sướng, và đó là niềm vui thật sự của tôi…
Con đường đến với ước mơ của tôi!
Con đường đến với ước mơ của tôi!
4h sáng lọ mọ cầm máy ảnh ra ngoài chụp trộm vì họ không cho chụp. Có khổ không? Bị họ từ chối phỏng vấn và cung cấp thông tin, làm thế nào để lấy được đây? Bạn có cách, tôi cũng có cách. Và tôi làm được, làm được cái điều không phải dễ, tôi vui biết nhường nào, và đó là niềm vui thật sự của tôi…

Đôi chân lúc nào cũng phải đi, phải tìm tòi và khám phá, chẳng phải mệt lắm sao. Nhưng đổi lại, tôi và bạn đang có được cái điều mà mình vẫn mong muốn đấy thôi, được đi nhiều, được biết nhiều, đó chẳng phải là niềm vui thực sự của tôi và bạn đó sao?

Để trở thành một phóng viên, một nhà báo giỏi không phải dễ. Con đường lúc nào cũng đầy chông gai, thử thách, tôi chỉ mới bước một bước đi rất nhỏ trên chiếc thảm gai đó thôi nhưng cũng đã tìm ra được niềm vui thực sự cho mình và biết được mình sẽ phải qua rất nhiều chặng đường gai còn sắc nhọn hơn nữa. Nhưng tôi tin chắc chỉ cần có ước mơ, theo đuổi ước mơ đó đến cũng, nhất định chặng đường đầy gai góc vẫn có nhiều hoa hồng.

Sau mỗi khó khăn bạn có thể nản lòng, nhưng sau mỗi khó khăn mà bạn vượt qua được, nó sẽ là niềm vui thực sự của bạn và tiếp thêm nghị lực cho bạn. Tôi cũng vậy.
Nguồn: nhật kí cuộc sống

Anh có nghĩ như em không?

Anh có thấy em tuy rất gần anh nhưng lại rất xa, em ở đây mà cứ như vắng mặt? Anh có thấy mình thật giận dỗi và lòng tự trọng của anh bị tổn thương?
Anh có nghĩ như em không?

Nếu một ngày thức dậy không nhận được tin nhắn gì từ em, cuộc gọi từ anh lo lắng kiếm tìm không được em bắt máy, trang new feeds ở facebook vẫn cập nhật những status sinh hoạt bình thường của em, mọi người đều biết em đang làm gì, ở đâu, như thế nào,… ngoại trừ anh. Lúc đó anh có nghĩ là anh đã trở thành người thừa trong cuộc sống của em không? 

Anh có nghĩ như em không?

Nếu anh nghe em gọi điện cho một chàng trai khác khi nằm cạnh em, giọng em đầy yêu thương như những ngày đầu của chúng ta, những câu hỏi tu từ đầy quan tâm như em vẫn từng chăm sóc cho anh, rồi em bất ngờ ngồi dậy khỏi vòng tay ấm áp của anh đi ra ban công cùng chiếc phone có giọng nói của chàng trai lạ ấy, bỏ anh lại một mình xem bộ phim tình cảm nhàm chán mà chỉ hay khi có em trong căn phòng,…

Anh có thấy em tuy rất gần anh nhưng lại rất xa, em ở đây mà cứ như vắng mặt? Anh có thấy mình thật giận dỗi và lòng tự trọng của anh bị tổn thương?

Anh có nghĩ như em không?
Anh có nghĩ như em không?
Anh có nghĩ như em không?

Nếu anh đã chấp nhận làm một người tình nhỏ, chấp nhận chia sẻ anh cho một người khác đồng thời cũng có nghĩa là giấu bớt mọi ghen tuông của mình trong lòng. Thậm chí anh đã chấp nhận suy nghĩ rằng mình phải tôn trọng người đến trước, phải nhận mình là người thua cuộc vì cô ấy đã có được trái tim anh trước em, và cô ấy còn có thể làm anh yêu em nhưng không bỏ được tình yêu dành cho cô ta.

Vậy mà anh lại phát hiện rằng cuộc tình của 3 người chúng ta lại xuất hiện thêm nhân vật khác, khiến em từ một người tình nhỏ lại trở nên … bé nhỏ hơn vô cùng. Anh có cảm giác được rằng cả thế giới anh đang sống niềm tin bỗng khan hiếm? Anh có cảm giác được rằng tình yêu của chúng ta rốt cục cũng chỉ là một lời nói dối quá tươi đẹp?

Anh có nghĩ như em không?

Nếu anh thấy cuộc tình của chúng ta đã không còn vui vẻ như những ngày bắt đầu tưởng chỉ có hạnh phúc, những lo lắng cứ ngỡ chấp nhận đang làm khó cả hai, những ưu sầu em nhìn được trong nụ cười của anh, những đắn đo em cảm nhận được trong cái nắm tay đầy thương yêu của anh,…

Anh có sẽ buông tay em ra chứ không tài nào nhắm mắt xem như không có gì? Anh có sẽ nói lời chia tay lạnh lùng dù bên trong biển lòng đang dậy sóng? Anh có sẽ cắn môi đưa cuộc tình mình lên cao và giả vờ nhẫn tâm đập bễ tan tành mãnh vỡ dù trong lòng anh nỗi đau chia tay này lớn hơn 1 triệu lần những ngày dằn vặt yêu em? 
Anh có nghĩ như em không?
Anh có nghĩ như em không?
Anh có nghĩ như em không?

Tình yêu không phải là một món đồ, một chiếc ly, anh có thể cầm lên được để anh có thể bỏ xuống được. Tình yêu là thiêng liêng, dẫu lời thề chăn gối mãi mãi yêu nhau bất chợt dừng khi nào, dẫu lời hứa cho nhau có dối trá ra sao,… tình yêu vẫn là thiêng liêng.

Vẫn là những mảnh gỗ anh đem lọt qua cánh cửa phòng nhỏ trong tim, để qua ngày ngày ghép lại từng mảnh, từng mảnh… có thể thành chiếc giường, có thể thành chiếc ghế, có thể thành chiếc bàn em đang ngồi viết những dòng chữ này,… và anh phát hiện nó đã quá lớn để qua được cánh cửa ngày ấy, đã quá trễ để có thể bỏ ra ngoài, đã quá muộn để dọn trống căn phòng trái tim ngày ta nói chia tay.

Nếu anh cũng nghĩ như em, anh hãy tự tát vào mặt mình một cái thật đau hộ em. Vì đó là điều em không làm được, mặc dù tất cả mọi điều anh đã làm đau đớn lòng em…
Nguồn: nhật kí cuộc sống

Vì em là người đến sau...

Trong mỗi chúng ta, ai cũng có cho riêng mình một người yêu thương nhất, một người mà dù còn hay mất vẫn mãi vẹn nguyên và ngọt ngào theo từng nấc thời gian thăng trầm.
Và với anh, đó không phải là em.

Em yêu anh rất đầy nhưng em đến sau cô ấy - sau người anh dành từng dành hết thương yêu.

Anh yêu em, nhưng chắc chắn không nhiều bằng cô ấy, hay có thể rất nhiều nhưng không đậm sâu như cô ấy.

Là thiệt thòi phần em, là những điều không thể trách phần anh.


Anh không thích đi dưới mưa cùng em, có lẽ ít nhiều là vì nó gợi lại một chiều rất xa anh đứng chờ cô ấy dưới cơn mưa không ngớt hạt.

Anh ngại đưa tay lau nước mắt khi em khóc vì nó khiến anh đau lần thứ hai cho giọt nước mắt đầu tiên.

Anh thoáng buồn khi tình cờ nghe những bài hát xưa, nơi sâu thẳm tim anh thứ âm điệu cũ kỹ dường như đang nhắc nhở với anh rằng cô ấy vẫn còn đâu đó trong anh - đẹp đẽ.
Vì em là người đến sau...
Vì em là người đến sau...
Những gì anh từng có với cô ấy - thì em ở đây phải chăng chỉ đóng vai một người chia sẻ kỷ niệm.

Em đã từng rất buồn khi sắm vai người đến sau, sắm vai một kẻ yêu anh chậm chân, lạc lối.

Em đã từng rất đau khi cố ôm ghì lấy vai anh vững chãi mà hiểu rằng: cái bóng của cô ấy lớn quá.

Tháng năm lặng trôi dưới chân em âm thầm, em cố không ngộ nhận mình là bến vắng chờ anh, em vẫn yêu anh như thế.

Cho đến một hôm em chợt nhận ra điều tuyệt vời của người đến sau.

Dù gì em cũng đã nắm một vé làm người cuối cùng của anh.

Dù gì em cũng được ở bên để làm những thứ cô ấy và anh chưa từng có.

Dù gì... em cũng đang có anh.

Thật khó để che lấp đi thứ tình yêu lớn anh từng có.

Thật khó để viết tên em đè lên tên cô ấy

Thật khó để anh vứt bỏ kí ức của mình

Phần em, em sẽ không làm tất thẩy những điều đó để có được anh vì khi em đặt lòng yêu thương anh em đã nhận ra điều đặc biệt của người đến sau.
Nguồn: nhật kí cuộc sống

Nếu bạn yêu một cô gái hay quên...

Nếu bạn yêu một cô gái hay quên, bạn luôn thấp thỏm lo lắng sợ cô ấy lại mải chơi quên đi bất cứ điều gì bạn nhắc nhở, thì bạn ạ, một cô gái đáng yêu như thế, khoan vội trách. Cô ấy luôn cần bạn mà, phải không?
Nếu bạn yêu một cô gái hay quên, một cuộc hẹn lí tưởng, một bất ngờ ngọt ngào bạn ấp ủ chuẩn bị bấy lâu dành riêng cho ai kia bỗng chốc bị phá hủy, chỉ vì cô ấy ngốc nghếch để quên trong mớ công việc bài vở ngổn ngang.

Một chút giận hờn là quá đủ thôi nhé bạn yêu, đừng trách cô ấy nhiều, chỉ vì là, cô ấy hay quên mà, cô ấy cũng chẳng giận dỗi ai được quá lâu đâu.

Nếu bạn yêu một cô gái hay quên, cô ấy thường phiêu trong những suy nghĩ chất chồng mà theo bạn thì tất cả đều ngốc nghếch và ngộ nghĩnh, nó khiến bạn phì cười khi cô ấy dựa vào bờ vai bạn và nghêu ngao hỏi những điều mình thắc mắc.

Hãy cốc nhẹ vào cái đầu hạt tiêu mà chứa đựng cả trái đất ấy, hỏi khẽ: trong này chứa nhiều vậy, còn anh thì đặt ở đâu hả? Chắc chắn cô ấy sẽ đặt tay lên tim mình và bảo: ở đây, nó ở cả đây mà!
Nếu bạn yêu một cô gái hay quên...
Nếu bạn yêu một cô gái hay quên...
Nếu bạn yêu một cô gái hay quên, có bao giờ bạn nghĩ, rồi một mai cô ấy sẽ mãi chẳng thể trẻ con lí lắc, chẳng thể ngồi lặng thinh hàng giờ quên đi thời gian ngắm mây bay ngang để bạn lén nhìn vụng trộm. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, mái tóc xõa bay ấy, có bao giờ bạn nghĩ...

Nếu bạn yêu một cô gái hay quên, lỡ mai này chia xa, lỡ như..., bạn có sợ cô ấy sẽ bỏ quên bạn trong miền kí ức bao la của riêng cô ấy? Bạn sợ, sợ một người sẽ luôn nhớ, còn một người lại vội lãng quên...

Nhưng mà bạn à, một cô gái sẽ chỉ hay quên bên một bờ vai luôn nhớ, cô ấy lặng đặt hết niềm tin vào ai kia, bởi cô ấy biết, ai đó sẽ luôn ở bên và luôn nhắc nhở cô ấy những lúc cần. Bởi, cô ấy ngốc mà, phải không?

Và bạn ơi, đừng bao giờ xa cô ấy nhé, một người con gái trao hết niềm tin vào cho bạn, phụ thuộc vào bạn, nũng nịu hay quên, tất cả cũng vì bạn. Vậy nên, đừng bao giờ xa cô ấy. 

Cô ấy là của bạn, trái tim cô ấy đã chứa trọn hình bóng bạn rồi, vậy thì làm sao cô ấy quên bạn được, đúng không?
Nguồn: nhật kí cuộc sống

Bàng hoàng khi biết nhà em quá giàu

Tôi không ngờ, cô gái giản dị như em lại sống trong một căn biệt thự nguy nga lộng lẫy, trước giờ tôi chưa từng thấy như vậy.
Bàng hoàng khi biết nhà em quá giàu
Bàng hoàng khi biết nhà em quá giàu
Ngày mới gặp em, tôi đã bị hút hồn bởi ánh mắt u buồn, có chút gì đó rất yếu đuối.Một gã đàn ông như tôi không cưỡng lại được sự tò mò, tôi muốn tìm hiểu xem ẩn bên trong con người ấy là cái gì, em có suy nghĩ như thế nào.

Sau một thời gian tìm hiểu, hẹn hò đi uống nước, chúng tôi thật sự thấy hợp nhau. Em rất quý mến tôi và tôi cũng vậy. Chúng tôi như hai người bạn tri kỉ từ lâu, nói chuyện gì cũng rất ăn ý. Tôi thích cách nói chuyện có chút hài hước của em. Thi thoảng em buồn, đôi mắt ấy lại rũ xuống, nhìn rất tội nghiệp, tôi muốn được che chở cho em biết bao và tôi biết, em chính là người phụ nữ mà tôi chọn.

Sau nửa năm hẹn hò, chúng tôi chính thức yêu nhau. Lúc này, tôi mới bắt đầu tìm hiểu về gia cảnh của em, cũng là để chúng tôi có cơ sở tiến xa hơn nữa. Em luôn nói với tôi rằng bố mẹ em nhiều tuổi rồi, sinh được mình em nên còn có nhiều khó khăn. Em lo cho bố mẹ nhiều, bản thân em cũng muốn phấn đấu rất nhiều vì bố mẹ. Em thương bố mẹ ở nhà buồn, lạnh lẽo vì em là con một trong gia đình ấy.
Nhưng gia đình tôi vốn rất khó tính, vì nếu không biết hoàn cảnh nhà em ra sao, có lẽ bố mẹ tôi sẽ không chấp nhận ngay được.
Nhưng gia đình tôi vốn rất khó tính, vì nếu không biết hoàn cảnh nhà em ra sao, có lẽ bố mẹ tôi sẽ không chấp nhận ngay được.
Còn gia cảnh tôi theo như những gì tôi tưởng tưởng về hoàn cảnh của em thì có phần hơn. Bố mẹ tôi còn trẻ, cả hai cùng làm viên chức, lương cũng khá khẩm lại gia đình tôi cũng thuộc hàng có điều kiện ở khu phố ấy. Tôi luôn nói với em là hãy yên tâm, tôi sẽ là chỗ dựa vững chắc cho em. Vả lại, chuyện bố mẹ em nhiều tuổi không thành vấn đề vì bố mẹ tôi cũng không quá khó khăn chuyện đó.

Nhưng gia đình tôi vốn rất khó tính, vì nếu không biết hoàn cảnh nhà em ra sao, có lẽ bố mẹ tôi sẽ không chấp nhận ngay được. Bố mẹ phải muốn tôi về nhà em, muốn tôi tìm hiểu gia cảnh nhà em. Trước đây, tôi có nói với bố mẹ rằng nhà em nghèo, vì nhìn cách em ăn mặc giản dị tôi cũng có thể hiểu ra điều đó. Dù không phải là quá nghèo nhưng tôi nghĩ, gia cảnh em về kinh tế mà nói, chắc thua kém gia đình tôi nhiều.

Có thể tôi không quan tâm nhưng bố mẹ tôi sẽ để ý chuyện đó. Tôi có nói với em về suy nghĩ của bố mẹ tôi để em hiểu và cũng cho em rõ hoàn cảnh rằng, rất có thể mối quan hệ của chúng tôi sẽ bị phản đối nhất là khi em lại ở xa tôi cả trăm cây số. Ngày em về gia đình tôi, bố mẹ tôi có vẻ cũng bình thường, không tiếp đón nồng hậu cho lắm. Vì sợ sau này có gì phản đối lại khó nghĩ. Tôi cũng buồn vì em phải chịu thiệt thòi. Nhưng tôi vẫn cố gắng vì em và vì hạnh phúc của chúng tôi.

Và rồi một ngày, em nói tôi về thăm gia đình em. Thật sự tôi bàng hoàng khi thấy trước mắt mình là một tòa biệt thự nguy nga lộng lẫy. Tôi còn tưởng đó là nhà ai, em dẫn tôi tới chơi, nhưng khi vào trong nhà, em chào bố mẹ khi hai người ra đón chúng tôi, tôi mới ngỡ ngàng. Đó là nhà em. Tôi cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng vì em vốn nói nhà em nghèo, tại sao em lại nối dối tôi. Khi tôi hỏi thì em bảo: “Em chưa hề nói gia đình em nghèo, em chỉ nói bố mẹ em vất vả nuôi nấng em, bố mẹ già cả, ở nhà một mình lạnh lẽo. Em đi làm thêm là vì em thích, cũng không phải để kiếm tiền trang trải thêm. Đó là do anh suy nghĩ như vậy thôi. Chẳng lẽ em lại khoe khoang với anh là gia đình em giàu có hay sao?”.
Tôi bàng hoàng, thật sự thấy mình nhỏ bé vô cùng trong căn nhà lớn ấy. Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân vào căn nhà sang trọng như vậy.
Tôi bàng hoàng, thật sự thấy mình nhỏ bé vô cùng trong căn nhà lớn ấy. Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân vào căn nhà sang trọng như vậy.
Em nói không sai, đúng là em chưa từng nói mình nghèo, chỉ là tôi tự cho rằng em thua kém gia cảnh nhà tôi và cũng tự tôi nói với bố mẹ như vậy. Em đúng là cô tiểu thư sống trong cung điện nguy nga lộng lẫy, em đúng là người con gái sống trong vàng ngọc. Bố mẹ em từng cũng là những thương gia rất giàu có, cũng là người kiếm tiền rất dễ, như trở bàn tay. Em đã được nuôi nấng trong gia đình như thế, có học, có văn hóa ứng xử, tốt tính lại hiền thục. Bố mẹ em dù đã không còn làm công việc đó nữa nhưng của cải không ít, gia cảnh thì quá giàu có, để lại cho em cả.

Tôi bàng hoàng, thật sự thấy mình nhỏ bé vô cùng trong căn nhà lớn ấy. Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân vào căn nhà sang trọng như vậy. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại sống trong một tòa biệt thự nguy nga như thế. Em hiểu tâm trạng của tôi nên cố gắng gần gũi tôi. Bố mẹ cũng rất gần gũi, thân thiện.

Tôi mang câu chuyện kể với bố mẹ, lập tức bố mẹ tôi thay đổi thái độ bảo em về chơi. Tôi thật buồn vì sự thay đổi của bố mẹ. Có lẽ bố mẹ tôi cũng nhằm vào của cải nhà em, nhất là khi biết em giàu sang, lại là con một như vậy. Còn tôi, sau chuyện này bỗng có chút ái ngại. Giờ tôi mới là người mặc cảm, không phải em, liệu tôi có xứng với em hay không, một cô tiểu thư quá giàu có và sang trọng như thế, liệu có phải em có cả tá đàn ông hơn tôi gấp trăm lần vây quanh? Giá như tôi đừng về nhà em, giá như em chỉ là một cô gái bình thường như trước giờ tôi vẫn biết, có phải tốt biết bao nhiêu không?
Nguồn: eva

Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...

Ở cuộc đời này, tồn tại một thứ tình yêu có thể là không định nghĩa được, một thứ tình yêu đơn giản chỉ là rời bỏ để không gây tổn thương cho người ấy, một thứ tình yêu chỉ đơn thuần là bảo vệ, yêu thương và chờ đợi.
Một người con gái phải làm thế nào để chấp nhận một thứ tình cảm không giống bình thường?

Khi hai con người vốn dĩ ở hai thế giới, bắt đầu một tình yêu từ những điều giản dị nhất trên đời. Từng bài học để trở thành con người dần dà tạo nên giữa hai người họ một thứ tình cảm gọi là tình yêu. Cứ thế thôi, những cảm xúc giản dị nhất, chính là sự chân thật nhất trong con người.

Chỉ cô gái ấy mới có thể khiến cậu ngoan ngoãn khống chế bản năng động vật, chỉ có cô gái ấy mới khiến cậu cất lên tiếng nói đầu tiên trong đời, và cũng chỉ có cô gái ấy mới khiến cậu kiên trì học cách hành động như một con người.
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Sức mạnh của tình yêu có thể biến những điều không thể thành có thể. Có những chuyện tưởng chừng như chỉ có trong cổ tích, hóa ra lại xuất hiện ở đời thực. Tình yêu, vốn dĩ không phải là dành cho nhau những gì tốt đẹp nhất hay sao?

Nhưng hiện thực cuộc đời lại như một đoạn đường cắt ngang. Tình yêu có đẹp đến mấy cũng vẫn là phải rời xa những gì đã có. Những ngày tháng tuổi trẻ, gặp gỡ và yêu để rồi một ngày nào đó, vẫn phải gạt nước mắt rời xa. Mạnh mẽ cắt đứt cũng chỉ là muốn bảo vệ người ấy, lặng lẽ rời bỏ cũng là vì người ấy mà thôi. Khóc hết nước mắt cũng bởi vì có những lý do, bắt buộc phải buông tay.
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
“Đừng đi!”. Nguyện ước cuối cùng của một tình yêu không thể thành hiện thực, khi tiếng khóc xé ruột như là lần từ biệt cuối cùng. Lần đầu tiên cậu biết nói, biết khóc, biết níu giữ như một người bình thường, vậy mà lại đổi lấy vẫn là sự chia ly.

Ở cuộc đời này, tồn tại một thứ tình yêu có thể là không định nghĩa được, một thứ tình yêu đơn giản chỉ là rời bỏ để không gây tổn thương cho người ấy, một thứ tình yêu chỉ đơn thuần là bảo vệ, yêu thương và chờ đợi.

Một thứ tình yêu mà mặc dù đã nuốt nước mắt vì quá nhiều đau khổ, đến cuối cùng vẫn chẳng thể được ở bên nhau.

Rốt cuộc thì bạn vẫn phải học cách chấp nhận, không phải cứ yêu sâu đậm là có thể mãi mãi ở bên nhau.

Có những lúc là vĩnh biệt, có những lúc là đợi chờ.
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Nhưng chờ đợi không khó, quan trọng là chờ đợi đến bao lâu?

Bức thư viết vội, chiếc đàn gãy dở, quyển vở đã ố màu thời gian. Cuộc sống đâu hẳn cứ yêu là có thể ở bên, đôi khi buông tay mới là cách thức để yêu thương đến tận cùng.

Có những người đã từng như thế, họ sống và yêu bằng những cách giản đơn mà thật khác. Họ cho nhau những điều chân thật nhất để rồi đồng loạt giành phần tổn thương về mình, gắng sức để bảo vệ người mình yêu.

Có những tình yêu như thế, thậm chí còn không có một dấu chấm hết. Mãi mãi vẫn là sự lơ lửng của số phận bởi vốn dĩ ngay từ đầu không nên ở bên nhau. 

Kể cả chia ly, kể cả chờ đợi, kể cả lãng quên, kể cả quay về. Nếu như nói rằng, như thế không phải là yêu, vậy thì cái gì mới là yêu? 
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Quá trình bên nhau gian nan chính là mối tình khắc sâu trong tâm trí, sau khi đi gần hết quãng đường đời mới thấy rằng chỉ có những ngày ấy mới đúng là tình yêu đích thực. Khoảng thời gian mà hạnh phúc song hành cùng khổ đau, những ngọt ngào đầu đời không bao giờ tan biến.

Tiếng gọi trở về quá khứ mãnh liệt như hình ảnh bóng hình thân quen ấy mang toàn bộ ký ức xưa trở về. Hóa ra, đi gần hết cuộc đời, mới biết quá khứ đã xa chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, thế nhưng, vẫn không cách nào có thể quay về.
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Cậu nhất định phải chờ, tớ sẽ trở về...
Trở lại, rồi vẫn cứ rời xa, chiếc xe lăn bánh dọc con đường đầy tuyết đưa hình ảnh người con gái cậu yêu đến một nơi cậu chẳng thể nào biết đến. Đoạn ký ức dở dang tuyệt đẹp, có lẽ, cậu ấy sẽ dần dần thực hiện. Dẫu rằng trùng phùng chỉ cách nhau một cánh cửa, những lời hứa có thể thực hiện, nhưng vẫn là không thể. Và mọi thứ lại chỉ như một giấc mơ, chỉ có trong mơ mới có thể hạnh phúc trọn vẹn.

Thôi thì cứ tin tưởng vào sự tồn tại của một mối tình như thế, để biết rằng mỗi ký ức trong quá khứ đều là điều đáng trân trọng. Có những tình yêu là vì chia ly, cách thức từ giã có đớn đau nhiều, một ngày nào đó cũng sẽ trở thành câu chuyện đẹp nhất cuộc đời. 

Dù thời gian trôi có để lại trên người bạn những dấu tích đớn đau như thế nào, chỉ cần nhớ rằng, vẫn có một câu chuyện đẹp như thế, chờ bạn ở cuối con đường.
Nguồn: nhật kí cuộc sống

Em béo, nhưng có héo đâu?

Em không xinh, dáng em cũng không đẹp. Em thậm chí còn béo ú, chân ngắn cũn và mặt tròn mũm mĩm cơ...

Em không thướt tha váy áo được như người ta, cũng không thể mặc được tất cả những gì mình thích. Nhưng chuyện này có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới đâu nhỉ? Em vẫn tự tin là mình dù với thân hình béo ú, có sao đâu anh. Em béo, nhưng sẽ không để mình “héo” bao giờ!

Em cũng đã từng băn khoăn, rằng có chàng trai nào sẽ hết lòng để yêu một cô nàng béo, rằng nếu một ngày người ấy xuất hiện thì có sẽ bỏ đi chỉ vì mình béo hay không? Nhưng rồi em cũng nhận ra, gầy hay béo, có ảnh hưởng gì đến con đường đi tìm hạnh phúc cho mình đâu? Bằng chứng là cuối cùng rồi anh cũng đã đến, và chưa hề có ý định rời bỏ em mà đi. Mà có khi, người béo như em lại hanh phúc hơn nhiều ấy chứ!

Có thể em béo nên không thể đi nhanh, nhưng anh có để ý không vì em chỉ bước được thật chậm bên cạnh anh nên con đường chúng mình đi cùng nhau dài ra từ lúc nào không biết.
Em béo, nhưng có héo đâu?
Em béo, nhưng có héo đâu?
Có thể em béo nên không thể xúng xính áo quần, váy này váy nọ, nhưng em biết làm sao để trông mình xinh đẹp nhất, dù đôi chân có hơi ngắn và thân hình có lỡ hơi tròn trĩnh. Nhưng đã bao giờ anh chê em xấu đâu, nhỉ? Cũng nhờ béo nên em phát hiện ra mình lại biết ăn mặc hơn ấy chứ!

Có thể mỗi mình em béo giữa hàng loạt những chân dài mà anh vẫn gặp, nhưng có cô gái nào cho anh cảm giác được ôm thật chặt, vòng ôm thật trọn như em chưa? Em không tự tin rằng mình là nhất, nhưng em tự hào rằng chỉ có ôm em anh mới có được cảm giác yên lòng và được an ủi. “Béo thế này thì ôm mới thích”, đúng không anh?

Vì em đã béo sẵn rồi, nên nếu có béo thêm tí nữa chắc cũng… chẳng sao! Em sẽ ăn hết những đồ ăn mà anh nấu một cách ngon lành nhất, sẽ vui vẻ theo anh đi hết quán này quán nọ mà chẳng hề kêu ca. Sẽ không để anh phải nhíu mày và thở dài khi em chê hết cái này đến cái kia, sẽ không để anh mệt lòng khi suốt ngày nghe em than thở. Béo thì sao, miễn luôn là chính mình và luôn vui với những gì mình thích.
Em béo, nhưng có héo đâu?
Em béo, nhưng có héo đâu?
Ừ, béo cũng chẳng sao!

Em đã chẳng còn đau lòng vì thân hình quá khổ và ái ngại mỗi khi chiếc kim của bàn cân dịch chuyển đến con số em không hề mong muốn, chỉ muốn hét toáng lên và nhảy xuống ngay lập tức. Nếu anh còn nhớ nhân vật tiểu thư Jones luôn tự ti với thân hình tròn quay của mình nhưng lại có thể đốn đổ hai anh chàng đẹp trai và manly cùng với lời tỏ tình cực kì đáng nhớ “Anh thích em, như em vẫn vậy”? Những cô gái béo luôn sexy, hấp dẫn và êm ái hơn những cô gái “mình hạc xương mai” khác, điều đó đến anh cũng phải công nhận mà!

Béo cũng tốt mà, miễn là đừng để mình “héo” đi chỉ vì những tự ti vớ vẩn. Gầy hay béo, thì cuộc đời trôi như vẫn thế! Chẳng ai hạnh phúc hơn chỉ vì mình gầy. Béo khỏe, béo đẹp, béo lại còn luôn có anh ở bên động viên, thì em thà béo, chứ không muốn mình gầy mà “héo”. Thà là thế, đúng không anh?
Nguồn|: nhật kí cuộc sống