Chúng ta sẽ chỉ xa nhau kiếp này thôi, em sẽ chỉ nhường anh cho người ta kiếp này thôi đấy.
Chờ anh kiếp sau |
Mình đã chia tay rồi, dù thực lòng không muốn nhưng em vẫn phải thừa nhận điều ấy. Giờ thì trong em đang xuất hiện bao nhiêu là suy nghĩ, có quá nhiều những mâu thuẫn mà dù có đấu tranh tư tưởng mãi, có tự thề, tự hứa với lòng bao nhiêu lần thì em cũng không có cách nào để thuyết phục mình chấp nhận ra đi trước một người đến sau.
Có lẽ trong mối quan hệ ba người này, khái niệm đến trước, đến sau từ lâu đã không còn quan trọng mà điều quan trọng ở đây là tình cảm của người ở giữa đang hướng về phương nào. Em tới trước thì đã sao, mình từng yêu nhau sâu đậm thì đã sao, có ý nghĩa gì lớn lao đâu khi mà giờ đây cô ấy mới là hiện tại. Dẫu cho tình yêu của em dành cho anh rất lớn, dẫu cho trái tim em không thể nào xóa nhòa nổi hình bóng của anh, nhưng suy cho cùng thì điều đó cũng có ý nghĩa gì đâu.
Ngày xưa mình cũng đã từng yêu nhau tha thiết lắm |
Em đã cố gắng trở thành một người bạn bình thường để được ở bên anh, nhưng em ghét cách anh cười khi nhắn tin với người ta, ghét cái ánh mắt sáng rực chan chứa yêu thương của anh mỗi khi kể cho em nghe về người đến sau ấy. Em biết khi là bạn thì em sẽ không có quyền được ghen nhưng chẳng hiểu sao em vẫn thấy lòng mình buồn lắm. Giờ đây người có quyền ghen không phải là em bởi tình yêu của em dù có quyền năng đến đâu thì cũng chỉ còn là quá khứ mà quá khứ thì không phải là hiện tại để được quyền ghen nữa phải không anh?!
Thế đấy, yêu anh không được mà ở bên cạnh để làm một người bạn bình thường của anh em cũng làm không xong. Em đã cố gắng kìm hãm tình cảm để được ở bên anh, em đã cố gắng nén tất cả cảm xúc của mình lại để không một ai trông thấy. Em thì thương nhớ đến đau lòng nhưng anh lại như một giấc mơ vô hình mà sau khi đã bị đánh thức rồi thì em biết mình sẽ mãi mãi không bao giờ quay lại được.
Lần này em sẽ ra đi, lần này em sẽ chấp nhận làm một kẻ thua cuộc |
Biết bao lần em nghĩ mình nên dừng lại không nên liên lạc với anh nữa, biết bao lần em nghĩ mình cần phải quên anh, bởi vì nếu tiếp tục thì chỉ có một mình em đau, chỉ có mình em tự làm tổn thương chính mình. Anh sẽ không buồn, vì anh đâu biết em vẫn còn yêu anh, hơn nữa bên cạnh anh giờ đây đã có một người khác. Có lẽ sự ra đi trong im lặng của em sẽ không làm anh phiền lòng, dù cho em cũng mong rằng anh có một chút tiếc nuối, một chút nhung nhớ một chút buồn hay một chút hối tiếc khi em ra đi.
Lần này em sẽ ra đi, lần này em sẽ chấp nhận làm một kẻ thua cuộc, nhưng chúng ta sẽ chỉ xa nhau kiếp này thôi, em sẽ chỉ nhường anh cho người ta kiếp này thôi đấy. Kiếp sau em sẽ không để anh tuột mất khỏi tầm tay với của mình nữa. Kiếp sau em sẽ không cho bất kỳ người nào xen vào giữa hai chúng mình nữa. Kiếp sau nhất định anh phải là của riêng em.
(Sưu tầm)
(Sưu tầm)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét