Home » , » Hạnh phúc nơi đâu

Hạnh phúc nơi đâu

Chia sẻ :
Vũ yêu Ly theo những nguyên tắc của một người vô cùng bận rộn. Không được đòi hỏi gì ở người yêu, không được nhõng nhẽo yêu cầu này nọ kiểu con nít, cũng không được nhắn tin gọi điện trong giờ làm việc...
1. Hai mươi tư tuổi, trải qua một vài mối tình, một vài người đến và đi trong nước mắt, cuối cùng Ly cũng tìm thấy một người phù hợp để an yên yêu thương và sóng đôi trên một đoạn đường dài. Chuyện tình cảm vốn không rắc rối như thời mới yêu vẫn mường tượng, chỉ cần không cố gắng kiếm tìm cho mình một hoàng tử thì kiểu gì cũng sẽ thấy có ai đó phù hợp. Vì trên cõi đời này không có ai là hoàn hảo, vậy nên hãy học cách yêu thương một người cho trọn vẹn chứ không nên tìm kiếm một thứ vốn vô thường. 

Hiện tại Ly yêu Vũ, một người hơn cô bảy tuổi, khoảng cách tuổi tác khá xa nhưng không là gì cả khi hai người yêu nhau. Quãng thời gian của hai người bình lặng đến mức chẳng ai xung quanh nhận ra có điều gì bất thường.

Vào một ngày mưa gió, Ly thưa chuyện với mẹ là có một chàng trai đang theo đuổi mình, người ấy khá lớn tuổi và cũng xác định chuyện tương lai. Mẹ Ly ban đầu có hơi ngỡ ngàng, vì Ly thuộc tuýp con gái hiện đại, nếu chuyện chồng con chưa bị thúc giục mãi thì có khi cô nàng chẳng chịu đả động đến chuyện bạn trai. Nhưng đùng một cái nói có người yêu lớn hơn nhiều tuổi nên mẹ Ly đâm ra lo ngại. Ở cái khoảng cách như thế đủ biết rằng anh chàng kia đã từng trải nhiều, đã già dặn và chín chắn giữa công việc, tình cảm… còn Ly? Hai mươi tư tuổi chưa đủ nhiều để trải đời, lại vốn được nuông chiều nên cảm giác bước ra đời còn muộn hơn bạn bè cùng trang lứa. 

Ngày ra mắt mẹ Ly, Vũ trầm mặc, nói vừa đủ, cười vừa đủ. Khuôn mặt có nét vui xong lại thoáng nét buồn lạ lùng. Mẹ Ly không rõ cảm giác của mình, chỉ biết có đôi chút bất an. Khoảnh khắc Ly cúi đầu nhìn mẹ, thấy đôi bàn tay kia nắm trọn lấy đôi bàn tay con gái mình mẹ Ly mới yên lòng hơn một chút. Chí ít, thấy con trẻ yêu nhau, phụ huynh không khỏi có những phút không yên lòng.

Vũ yêu Ly theo những nguyên tắc của một người vô cùng bận rộn. Không được đòi hỏi gì ở người yêu, không được nhõng nhẽo yêu cầu này nọ kiểu con nít, cũng không được nhắn tin gọi điện trong giờ làm việc. Nhiều người nói Ly khờ, sao lại chấp nhận một anh chàng khô khan đến thế. Ly không rõ… biết là cảm giác của mình rất đúng, cảm giác của mọi người cũng rất đúng, nhưng việc nhận lời yêu Vũ và chấp nhận bên cạnh Vũ như một thói quen, quen thuộc đến mức dù không được thể hiện nồng nàn tình cảm xong vẫn cứ muốn đồng hành bên cạnh.
Hạnh phúc nơi đâu
Hạnh phúc nơi đâu
2. Chiều cuối tuần, thảnh thơi một vài trang sách mới bên cạnh cửa sổ quán quen, Ly nhâm nhi chuỗi ngày nghỉ như thể dài vô tận. Anh người yêu vẫn là lịch trình bận rộn, đến thời gian nhắn tin cũng không có nên chẳng có gì là lạ khi Ly vẫn hay quen xuất hiện ở đây mỗi khi rảnh rỗi, lại chỉ có một mình. Chủ quán là một anh chàng dễ tính, vui vẻ và hóm hỉnh, mấy lần có ra ngồi cùng Ly trò chuyện. Hôm nay là ngày trang hoàng quán đẹp hơn như thể có dịp gì đó đặc biệt, Ly hỏi bâng quơ, anh chủ quán lại mỉm cười, nụ cười duyên chất lừ.

- À, hôm nay sinh nhật quán đấy Ly! Hay tối nay ở lại chung vui với bọn anh nhé!

Ly mỉm cười, gật nhẹ.

- Sinh nhật quán quen thì nhất định phải ở lại dự rồi. Không biết thì thôi chứ biết thì cứ ở lỳ đây để xơi bánh, uống nước free.

Chủ quán hào phóng mỉm cười, kèm theo cái nháy mắt cho chắc cú.

- Ờm. Ai chứ người đẹp thì vô tư thôi.

Vài câu xã giao ngắn ngủi trôi qua, người nào lại tiếp tục công việc của người nấy. Anh chủ quán cùng nhân viên sắp xếp nào lọ hoa, nào nến, nào bàn ghế. Tất cả như phủ một màu ánh tím đến mộng mơ. Ly ngồi tiếp tục với những trang sách dở của mình, môi mỉm cười vì niềm vui vu vơ rõ ràng chẳng phải của mình nhưng vẫn muốn mượn để được vui lây cùng. 

Quán này của những ngày đầu tiên là chốn hẹn hò của Ly và Vũ. Vũ không phải tuýp người lãng mạn, anh không cố gắng tìm tòi địa điểm hẹn hò cầu kỳ, đẹp đẽ, với anh chỉ cốt tiện đường là được. Ly thì ngược lại, cô vốn thích nhâm nhi café cuối tuần, thi thoảng đi nghe nhạc live, thích tìm tòi những quán café trong ngõ nhỏ, ngách nhỏ của Hà Nội. Và quán Mây này là một trong những sự lựa chọn đầu tiên.

Ngày mới làm quen với Ly, Vũ phải nhiều lần lặn lội đến đây để gặp gỡ và trò chuyện, cho đến khi giữa hai người hình thành một mối quan hệ ngầm định nào đó, anh không có khái niệm gì về hẹn hò nữa, thỉnh thoảng đến nhà gặp nhau, thỉnh thoảng dắt nhau đi ăn ở đâu đó rồi lại về nhà nhau xem phim. Cuộc sống của anh là ngại chuyển động, vì anh đã dành sự chuyển động quá nhiều cho công việc rồi. Thời gian đầu Ly thấy nhàn nhã đến phát chán, chuyện yêu đương như thể được lên thời gian biểu sẵn sàng vậy.

Trong khi anh người yêu thì cố gắng thăng tiến, lúc nào cũng chỉ công việc và công việc, thậm chí đến bạn gái ốm cũng không hề hay biết, bởi có bao giờ chủ động nhắn tin hỏi han đâu? Nếu Ly là người nhắn tin mà lộ ra việc bị ốm thì thể nào cũng bị mắng là nhõng nhẽo này nọ. Nhưng chịu đựng dần rồi cũng thành quen, Ly quen luôn việc có bạn trai mà giống hệt như không có. Vẫn là những ngày cuối tuần lang thang không mệt mỏi, những buổi shopping với bạn bè, những chiều tâm sự cùng cô chị họ vẫn đang ế ẩm. Có lần cô chị nói.

- Mọi chuyện vẫn thế à? Liệu có chịu được lâu không?

- Ừm. Vẫn ổn. Bây giờ em quen rồi.

- Ừ. Nhưng nếu đến lúc không chịu được nữa thì chia tay đi. Đừng để quá sâu rồi mới nghĩ đến chuyện chia tay, lúc ấy đau khổ lắm.

- Thật ra… muốn chia tay hay không là do mình thôi mà.

Khác với chuyện tình cảm của những đứa con gái khác, chuyện tình cảm của Ly không khiến bạn bè thấy ghen tị, cũng chẳng muốn ỏ ê quan tâm. Chỉ vì một lẽ, anh người yêu quá khô khan, khô khan đến mức chuyện tình cảm chẳng có điều gì bí mật hay bất ngờ để người khác khám phá. Trước khi yêu anh, Ly đã nghĩ mình sẽ yêu một người khác hoàn toàn, đối lập hoàn toàn. Nhưng có vẻ như chuyện đời không gì là đoán trước được.
Hạnh phúc nơi đâu
Hạnh phúc nơi đâu
3. Cuối ngày, khi quán bắt đầu có những vị khách quen đầu tiên, Ly cất gọn những nghĩ suy về chuyện tình cảm sang một bên. Vậy đấy, vẫn là quen rồi nhưng không thể không nghĩ đến mỗi khi rảnh rỗi…

- Ê, Ly hoa khôi khóa 55 đúng không?

Ly nghe thấy tiếng có người gọi mình, giọng nam là lạ, lại thêm cách gọi cũng là lạ nên quay ngang dọc để tìm.
Người đó vừa chạm ánh mắt Ly là đi nhanh về phía cô, chìa tay ra bắt tay khá lịch thiệp.

- Ra trường lâu rồi, còn nhớ bạn cũ không?

Ly hơi ngạc nhiên trước dáng vẻ người đi bên cạnh. Nhưng nếu nói không nhớ thì rõ ràng là hơi phũ phàng. Anh chàng này là người đã can đảm trồng cây si trước cửa nhà Ly nhiều năm trước đây mà, thậm chí còn lớn tiếng nạt nộ những vệ tinh khác vây quanh Ly. Bất giác, Ly nhoẻn cười, nụ cười trong sáng như những ngày còn là sinh viên tung tăng trên giảng đường. 

Cuộc gặp bất ngờ, cố nhân là một người cực kỳ tâm lý và hóm hỉnh, Ly quên mất cả thời gian, những câu chuyện không rõ đầu cuối, chỉ biết rằng lâu lắm rồi Ly mới lại cười vui đến thế. Nụ cười của Ly trong veo, ánh mắt trong veo, thậm chí, tim mềm cũng trong veo, không có bất cứ một điểm gợn nào, thậm chí cả khi có điện thoại của anh chàng người yêu.

“Em nghe đây…”

“Em bận rồi anh à.”

Sau khi nghe điện thoại và quay lại chỗ ngồi, anh bạn nhìn Ly trầm ngâm, khuôn mặt thoáng nét buồn lạ.

- Ly phải về gấp à?

- À, không. Có chuyện gì gấp đâu.

Hai người cùng tham dự buổi mừng sinh nhật quán, trước đó Ly bất giác kéo tay anh bạn cũ đi mua hoa cùng
mình, một đóa hoa đủ xinh và duyên dáng dành tặng cho góc quán Mây thêm phần lãng mạn. Sau những màn chúc tụng, anh bạn ghé tai Ly thì thầm: “Đi ăn đêm không? Phở gà nhé? Mình bị đói mất rồi bạn ơi!”

Ly gật nhẹ, mỉm cười, tay bị kéo đi vô định trước khi kịp nhận ra. Đêm Hà Thành cũng trôi qua chầm chậm như cách cô gái cố níu vớt một khoảng dài của cảm xúc mà từ rất lâu rồi chưa kiếm tìm lại được. Hóa ra yêu thương làm cho Ly một thời tươi trẻ trở nên cằn cỗi, hóa ra tình yêu bấy lâu nay được bao bọc quá kỹ cũng có lúc làm cho cô gái trở nên mệt mỏi rã rời. Biểu hiện của mệt mỏi không phải là thở dài, không phải là nũng nịu hay vờ giận dỗi, mà biểu hiện của mệt mỏi là những nụ cười nhẹ như thinh không, nhẹ đến mức chàng người yêu chẳng thể nhận ra được nữa.

- Đằng ấy… có đang hạnh phúc không?

Giọng nam trầm nhỏ nhẻ bên tai, lúc ấm áp lúc lại mát lành như thể một cơn gió vừa vờn qua mái tóc, Ly im lặng, nói về một cuộc tình buồn thì nên nói thế nào cho phải? Một cuộc tình quá dài và quá sâu, một cuộc tình chỉ để người trong cuộc cảm thấy như một hồ nước lành, có thể vùi mình vào tắm bất cứ lúc nào xong chẳng mấy khi cảm giác rằng nó là điều cần thiết.
Hạnh phúc nơi đâu
Hạnh phúc nơi đâu
Đêm muộn, người bạn đưa Ly về nhà, chờ cô khuất sau cánh cổng và vẫy tay tạm biệt. Không một ai chủ động xin số điện thoại của đối phương để hẹn hò những lần sau đó bởi cả hai đều nghĩ rằng khi chìm vào giấc ngủ, bình minh của ngày mới sẽ mang những cảm xúc bất chợt buổi đêm đi xa. Ngày gặp lại bình yên, những cảm xúc chông chênh tìm chỗ tựa, ngày gặp lại có nụ cười của cô gái mà một chàng trai đã yêu say đắm từ nhiều năm về trước, có ánh mắt của anh trao cô, nhẹ nhàng, ân cần nhưng mãnh liệt.

4. Vừa vào đến cửa Ly bắt gặp cái nhìn như trách móc của Vũ. Anh không nói không rằng, đưa tay nắm chặt lấy cổ tay cô và những tiếng thoát ra gần như cố gắng kìm nén một cơn tức giận.

- Ai đấy? Sao không về với anh? Em lờ anh đi để đi với thằng đó có phải không?

Chỉ vừa cởi bỏ vẻ mệt mỏi thì Ly ngay lập tức thấy mình phải hứng chịu gấp nhiều lần hơn thế. Ngay lúc này cô gái cảm thấy yếu đuối đến mức có thể bật khóc, chỉ muốn khóc òa lên để được dỗ dành, để được an ủi. Chẳng biết từ khi nào anh người yêu có quyền ghen tuông một cách hung tợn như thế. Hễ đi về muộn và không nghe điện thoại thì thể nào cũng có chuyện. Ly nghe những cảm xúc không tên vỡ òa ra, nhưng cô gái vẫn cố nhẹ nhàng, điềm tĩnh.

- Bạn cũ của em, lâu lắm em mới gặp lại, bọn em chỉ đi chơi ngày hôm nay thôi.

Vũ quay đi, ánh mắt nghiêm nghị hằn lên từng tia giận giữ. Anh chàng chào mẹ Ly ra về và bỏ mặc Ly với cái nhìn hằn học. Khi người yêu ra khỏi cửa, Ly chạy vùng lên phòng riêng để khóc, nước mắt khô, nước mắt không thể rơi nổi, những tiếng nấc nghẹn… Đau khổ đến đắng lòng…

- Thằng Vũ vừa qua hỏi mẹ về chuyện đám cưới. Con xem… ý con thế nào?
Mẹ đứng ngoài cửa gõ ba tiếng và nói vọng vào trong, Ly cố gắng để lấy lại giọng điệu bình tĩnh, chậm rãi trả lời.

- Chuyện đó để từ từ tính đã ạ, con sẽ nói chuyện với anh Vũ sau.

Bên ngoài cánh cửa gỗ, mẹ Ly nén một nhịp thở dài. Đêm đi qua trầm lặng, những giọt nước mắt tràn nơi khóe mi người làm mẹ. Nếu nhất định là một lễ cưới xa hoa và diễn ra chóng vánh thì hạnh phúc thật sự của cô con gái đang ở nơi đâu? Ở nơi đâu thế? 

5. Sáng tinh mơ, Vũ đứng chờ nhiều giờ liền trước cửa. Anh đến với hy vọng làm lành với Ly. Sau cơn say, anh nhận ra mình đã hành động quá đáng. Có thể trong mắt người ngoài anh là một người đầy tham vọng và có phần ích kỷ, việc anh giữ Ly khư khư cho mình cũng bởi cảm giác bất an cứ đầy lên hơn bao giờ hết. Vũ từng rất sợ hãi khi để vụt mất Ly, nhưng khi biết cô chỉ chọn lựa mình thì anh mới yên lòng. Bên ngoài vẻ vô tâm là muôn vàn sự quan tâm tới người con gái anh yêu, chỉ có điều, những điều đó không thể hiện qua lời nói, chỉ là cái nhìn theo lặng lẽ. Con người Vũ vốn là vậy, khô khan đến mức không biết thể hiện mình, khi ghen tuông lại càng trở nên nông nổi.

Ly ra đi từ sớm, mẹ Ly cho biết cô nàng mang theo cặp sách đầy những cuốn mới mua, chắc có lẽ lại lạc chân đến một trong số những quán café quen thuộc. 
Hạnh phúc nơi đâu
Hạnh phúc nơi đâu
Vũ mất nhiều thời gian để nghĩ xem có thể tìm thấy Ly ở đâu. Có quá nhiều những cái tên quen thuộc, nhưng Ly sẽ chỉ có mặt một trong số những cái tên quen ấy. Còn cuộc họp với hội đồng quản trị về việc sẽ tiến cử anh lên nắm vị trí chủ chốt trong công ty. Những mỏi mệt bắt đầu ùa đến, như một phản xạ tự nhiên, Vũ nhớ Ly đến phát điên. Anh bắt đầu đi lùng sục khắp ngõ ngách những nơi mà cô có thể ghé qua và lưu lại ở đó…

Ly vẫn chọn Mây, chọn một góc bàn hờ hững phía cuối quán, nơi có những tia nắng như thu hẹp lại và nhoẻn cười chào anh chủ quán. Những câu chuyện về giá cả thị trường, về dân nhập cư, về những đứa trẻ… Ly quên mất rằng mình đã buồn nhiều như thế nào trước khi qua đây. Một lúc sau người quen lại đến, cậu ấy cười tươi như thể gặp Ly là điều may mắn nhất trong ngày.

- Đằng ấy có thói quen ngồi đây à? May quá thể. Hôm nay lượn vài vòng Hà Nội với mình không?

Cách xưng hô ngộ nghĩnh đến đáng yêu khiến Ly bật cười. Họ lại có những câu chuyện không đầu không cuối vui không dứt được. Phía đằng xa, Vũ đang miên man trong những suy nghĩ chồng chéo, vừa lúc Ly và anh chàng ngồi đối diện dong xe ra cửa quán, Vũ nhận được điện thoại của đồng nghiệp báo triệu tập cuộc họp gấp, sớm hơn ba mươi phút…

6. Sau buổi họp, anh chàng người yêu phi như bay về nhà gặp Ly và lồng vào tay cô nhẫn đính hôn, Ly chưa kịp nói gì, Vũ đã cướp lời như phấn khởi tột cùng.
- Anh làm được rồi, Ly à! Em sẽ là người vợ hạnh phúc nhất!
Ly ngờ ngợ, đôi mắt trong vô cảm, không có lấy một chút nào xúc động. Chiếc nhẫn trên ngón tay cô tròn xinh, viên đá nhỏ sáng lấp lánh, ánh mắt Vũ như chờ đợi, đôi môi anh gần kề như muốn cuốn trôi đi những ngập ngừng nơi cô.

- Em xin lỗi… 

- Không. Anh xin lỗi, anh xin lỗi vì đã lỡ lời với em, xin lỗi em vì đã không thể quan tâm em nhiều hơn trong thời gian qua… nhưng anh hứa, kể từ bây giờ…

- Anh không cần phải vậy đâu. Em không thể, Vũ à…
Tiếng Ly nhỏ dần, nước mắt bắt đầu rơi trên gò má phớt hồng.

- Là tại anh ta phải không? Cái anh chàng đã gặp em sáng nay ở Mây café đúng không? Ly, em phải nghe anh, chỉ là một cơn cảm nắng thôi, ngoan nào, hãy nghĩ về tình yêu của chúng ta, nghĩ về tương lai của anh và em, được không?

- …

- Ly à, có hai thứ mà em không nên đánh mất. Thứ nhất là chính em và thứ hai là tình yêu của anh. Sẽ không ai yêu em hơn anh cả, em biết không?

Vũ cũng bắt đầu khóc, những giọt nước mắt đầu tiên cho cuộc tình trải dài theo năm tháng. Nếu biết trước sẽ có những khoảnh khắc như thế này, anh hẳn là sẽ không yêu đương theo một cách đầy toan tính, đã không coi người yêu như vật sở hữu và coi tình yêu như một món đồ trang trí.

- Em đã mất cả rồi. Khi yêu anh em không còn là chính em nữa, em là một đứa sống vò võ với cô đơn, là một đứa đi thèm thuồng hạnh phúc của người khác, em thậm chí còn trở nên mệt nhọc hơn với cuộc sống vồn vã này. Và tình yêu của anh, em thấy nặng gánh quá rồi…

Ly tháo nhẫn ở ngón tay áp út, đưa lại gần chỗ Vũ, anh như một người vừa ra khỏi cơn ác mộng, vẫn chưa tin những gì mình vừa nghe được là sự thật, anh lắc đầu phủ nhận, người anh run lên.

- Không. Không thể… anh không thể mất em, Ly à…

Ly khóc cho những giọt nước mắt hối hận muộn màng. Tình yêu chưa bao giờ là thứ có thể định hình nổi đúng sai, bởi ai cũng sẽ yêu một người theo một cách rất khác. Vũ cũng vậy và Ly cũng vậy. Nhưng đến một lúc nào đó không thể hòa hợp được nữa, một trong hai người sẽ là người nới tay ra và buông lỏng mối quan hệ mà thôi.

Ly cúi chào rồi ra về trong lặng lẽ, anh người yêu còn ngồi đó một lúc đủ lâu, vứt ném hết cả nhẫn cưới và chiếc hộp đựng bọc nhung xinh xắn. Khi Vũ vừa ra khỏi quán, Ly trở lại chỗ ngồi cũ, cúi mình xuống kiếm tìm, những giọt nước mắt rơi dài trên má, rớt xuống nền nhà. Phía trong quầy, anh chủ quán Mây nhìn Ly lặng lẽ, trước đó không lâu, cô gái cũng đã từ chối lời đề nghị hẹn hò của anh bạn cũ, bây giờ lại từ chối người yêu hiện tại. Có lẽ đã quá mỏi mệt để dừng chân rồi, cô gái ấy không đáng phải nhận nhiều hơn những tổn thương thêm nữa.

Chuỗi ngày quen Vũ là chuỗi ngày dài đầy cố gắng, cố gắng yêu và trao đi yêu thương cho trọn vẹn. Nhưng đến khi nhận ra không thể tiếp tục, Ly phải dừng lại trước khi quá muộn thôi. Rồi sẽ có người xứng đáng đến với Ly, anh chủ quán Mây tin là vậy, tin là vào mỗi sáng khi cô gái ấy đến góc bàn quen thuộc sẽ có một nâu đá chờ cô, sẽ có một người nói cười mua vui với cô, và người đó sẽ tìm cách tỏ tình thích hợp vào một ngày không nắng gắt và gió chan hòa, ngày mà vết thương trong lòng cô gái đã lành da. Câu cuối cùng chủ quán Mây nói với Ly là một câu hỏi ngỏ.

- Em tìm gì dưới chân bàn thế? Là nhẫn cưới hay là tình yêu?

Đưa tay đỡ lấy tay Ly, chủ quán Mây mỉm cười rất nhẹ. Khi đôi mắt long lanh nước ngước lên nhìn anh, trong thâm tâm anh đã vang lên một câu nói, ấp ủ từ rất lâu sau nhiều ngày không dám thổ lộ.

“Nếu là tình yêu, hãy để anh chỉ em đến nơi có hạnh phúc".
Nguồn: nhật kí cuộc sống

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Sport

Entertainment

World News

Thứ Hai, 22 tháng 7, 2013

Hạnh phúc nơi đâu

Vũ yêu Ly theo những nguyên tắc của một người vô cùng bận rộn. Không được đòi hỏi gì ở người yêu, không được nhõng nhẽo yêu cầu này nọ kiểu con nít, cũng không được nhắn tin gọi điện trong giờ làm việc...
1. Hai mươi tư tuổi, trải qua một vài mối tình, một vài người đến và đi trong nước mắt, cuối cùng Ly cũng tìm thấy một người phù hợp để an yên yêu thương và sóng đôi trên một đoạn đường dài. Chuyện tình cảm vốn không rắc rối như thời mới yêu vẫn mường tượng, chỉ cần không cố gắng kiếm tìm cho mình một hoàng tử thì kiểu gì cũng sẽ thấy có ai đó phù hợp. Vì trên cõi đời này không có ai là hoàn hảo, vậy nên hãy học cách yêu thương một người cho trọn vẹn chứ không nên tìm kiếm một thứ vốn vô thường. 

Hiện tại Ly yêu Vũ, một người hơn cô bảy tuổi, khoảng cách tuổi tác khá xa nhưng không là gì cả khi hai người yêu nhau. Quãng thời gian của hai người bình lặng đến mức chẳng ai xung quanh nhận ra có điều gì bất thường.

Vào một ngày mưa gió, Ly thưa chuyện với mẹ là có một chàng trai đang theo đuổi mình, người ấy khá lớn tuổi và cũng xác định chuyện tương lai. Mẹ Ly ban đầu có hơi ngỡ ngàng, vì Ly thuộc tuýp con gái hiện đại, nếu chuyện chồng con chưa bị thúc giục mãi thì có khi cô nàng chẳng chịu đả động đến chuyện bạn trai. Nhưng đùng một cái nói có người yêu lớn hơn nhiều tuổi nên mẹ Ly đâm ra lo ngại. Ở cái khoảng cách như thế đủ biết rằng anh chàng kia đã từng trải nhiều, đã già dặn và chín chắn giữa công việc, tình cảm… còn Ly? Hai mươi tư tuổi chưa đủ nhiều để trải đời, lại vốn được nuông chiều nên cảm giác bước ra đời còn muộn hơn bạn bè cùng trang lứa. 

Ngày ra mắt mẹ Ly, Vũ trầm mặc, nói vừa đủ, cười vừa đủ. Khuôn mặt có nét vui xong lại thoáng nét buồn lạ lùng. Mẹ Ly không rõ cảm giác của mình, chỉ biết có đôi chút bất an. Khoảnh khắc Ly cúi đầu nhìn mẹ, thấy đôi bàn tay kia nắm trọn lấy đôi bàn tay con gái mình mẹ Ly mới yên lòng hơn một chút. Chí ít, thấy con trẻ yêu nhau, phụ huynh không khỏi có những phút không yên lòng.

Vũ yêu Ly theo những nguyên tắc của một người vô cùng bận rộn. Không được đòi hỏi gì ở người yêu, không được nhõng nhẽo yêu cầu này nọ kiểu con nít, cũng không được nhắn tin gọi điện trong giờ làm việc. Nhiều người nói Ly khờ, sao lại chấp nhận một anh chàng khô khan đến thế. Ly không rõ… biết là cảm giác của mình rất đúng, cảm giác của mọi người cũng rất đúng, nhưng việc nhận lời yêu Vũ và chấp nhận bên cạnh Vũ như một thói quen, quen thuộc đến mức dù không được thể hiện nồng nàn tình cảm xong vẫn cứ muốn đồng hành bên cạnh.
Hạnh phúc nơi đâu
Hạnh phúc nơi đâu
2. Chiều cuối tuần, thảnh thơi một vài trang sách mới bên cạnh cửa sổ quán quen, Ly nhâm nhi chuỗi ngày nghỉ như thể dài vô tận. Anh người yêu vẫn là lịch trình bận rộn, đến thời gian nhắn tin cũng không có nên chẳng có gì là lạ khi Ly vẫn hay quen xuất hiện ở đây mỗi khi rảnh rỗi, lại chỉ có một mình. Chủ quán là một anh chàng dễ tính, vui vẻ và hóm hỉnh, mấy lần có ra ngồi cùng Ly trò chuyện. Hôm nay là ngày trang hoàng quán đẹp hơn như thể có dịp gì đó đặc biệt, Ly hỏi bâng quơ, anh chủ quán lại mỉm cười, nụ cười duyên chất lừ.

- À, hôm nay sinh nhật quán đấy Ly! Hay tối nay ở lại chung vui với bọn anh nhé!

Ly mỉm cười, gật nhẹ.

- Sinh nhật quán quen thì nhất định phải ở lại dự rồi. Không biết thì thôi chứ biết thì cứ ở lỳ đây để xơi bánh, uống nước free.

Chủ quán hào phóng mỉm cười, kèm theo cái nháy mắt cho chắc cú.

- Ờm. Ai chứ người đẹp thì vô tư thôi.

Vài câu xã giao ngắn ngủi trôi qua, người nào lại tiếp tục công việc của người nấy. Anh chủ quán cùng nhân viên sắp xếp nào lọ hoa, nào nến, nào bàn ghế. Tất cả như phủ một màu ánh tím đến mộng mơ. Ly ngồi tiếp tục với những trang sách dở của mình, môi mỉm cười vì niềm vui vu vơ rõ ràng chẳng phải của mình nhưng vẫn muốn mượn để được vui lây cùng. 

Quán này của những ngày đầu tiên là chốn hẹn hò của Ly và Vũ. Vũ không phải tuýp người lãng mạn, anh không cố gắng tìm tòi địa điểm hẹn hò cầu kỳ, đẹp đẽ, với anh chỉ cốt tiện đường là được. Ly thì ngược lại, cô vốn thích nhâm nhi café cuối tuần, thi thoảng đi nghe nhạc live, thích tìm tòi những quán café trong ngõ nhỏ, ngách nhỏ của Hà Nội. Và quán Mây này là một trong những sự lựa chọn đầu tiên.

Ngày mới làm quen với Ly, Vũ phải nhiều lần lặn lội đến đây để gặp gỡ và trò chuyện, cho đến khi giữa hai người hình thành một mối quan hệ ngầm định nào đó, anh không có khái niệm gì về hẹn hò nữa, thỉnh thoảng đến nhà gặp nhau, thỉnh thoảng dắt nhau đi ăn ở đâu đó rồi lại về nhà nhau xem phim. Cuộc sống của anh là ngại chuyển động, vì anh đã dành sự chuyển động quá nhiều cho công việc rồi. Thời gian đầu Ly thấy nhàn nhã đến phát chán, chuyện yêu đương như thể được lên thời gian biểu sẵn sàng vậy.

Trong khi anh người yêu thì cố gắng thăng tiến, lúc nào cũng chỉ công việc và công việc, thậm chí đến bạn gái ốm cũng không hề hay biết, bởi có bao giờ chủ động nhắn tin hỏi han đâu? Nếu Ly là người nhắn tin mà lộ ra việc bị ốm thì thể nào cũng bị mắng là nhõng nhẽo này nọ. Nhưng chịu đựng dần rồi cũng thành quen, Ly quen luôn việc có bạn trai mà giống hệt như không có. Vẫn là những ngày cuối tuần lang thang không mệt mỏi, những buổi shopping với bạn bè, những chiều tâm sự cùng cô chị họ vẫn đang ế ẩm. Có lần cô chị nói.

- Mọi chuyện vẫn thế à? Liệu có chịu được lâu không?

- Ừm. Vẫn ổn. Bây giờ em quen rồi.

- Ừ. Nhưng nếu đến lúc không chịu được nữa thì chia tay đi. Đừng để quá sâu rồi mới nghĩ đến chuyện chia tay, lúc ấy đau khổ lắm.

- Thật ra… muốn chia tay hay không là do mình thôi mà.

Khác với chuyện tình cảm của những đứa con gái khác, chuyện tình cảm của Ly không khiến bạn bè thấy ghen tị, cũng chẳng muốn ỏ ê quan tâm. Chỉ vì một lẽ, anh người yêu quá khô khan, khô khan đến mức chuyện tình cảm chẳng có điều gì bí mật hay bất ngờ để người khác khám phá. Trước khi yêu anh, Ly đã nghĩ mình sẽ yêu một người khác hoàn toàn, đối lập hoàn toàn. Nhưng có vẻ như chuyện đời không gì là đoán trước được.
Hạnh phúc nơi đâu
Hạnh phúc nơi đâu
3. Cuối ngày, khi quán bắt đầu có những vị khách quen đầu tiên, Ly cất gọn những nghĩ suy về chuyện tình cảm sang một bên. Vậy đấy, vẫn là quen rồi nhưng không thể không nghĩ đến mỗi khi rảnh rỗi…

- Ê, Ly hoa khôi khóa 55 đúng không?

Ly nghe thấy tiếng có người gọi mình, giọng nam là lạ, lại thêm cách gọi cũng là lạ nên quay ngang dọc để tìm.
Người đó vừa chạm ánh mắt Ly là đi nhanh về phía cô, chìa tay ra bắt tay khá lịch thiệp.

- Ra trường lâu rồi, còn nhớ bạn cũ không?

Ly hơi ngạc nhiên trước dáng vẻ người đi bên cạnh. Nhưng nếu nói không nhớ thì rõ ràng là hơi phũ phàng. Anh chàng này là người đã can đảm trồng cây si trước cửa nhà Ly nhiều năm trước đây mà, thậm chí còn lớn tiếng nạt nộ những vệ tinh khác vây quanh Ly. Bất giác, Ly nhoẻn cười, nụ cười trong sáng như những ngày còn là sinh viên tung tăng trên giảng đường. 

Cuộc gặp bất ngờ, cố nhân là một người cực kỳ tâm lý và hóm hỉnh, Ly quên mất cả thời gian, những câu chuyện không rõ đầu cuối, chỉ biết rằng lâu lắm rồi Ly mới lại cười vui đến thế. Nụ cười của Ly trong veo, ánh mắt trong veo, thậm chí, tim mềm cũng trong veo, không có bất cứ một điểm gợn nào, thậm chí cả khi có điện thoại của anh chàng người yêu.

“Em nghe đây…”

“Em bận rồi anh à.”

Sau khi nghe điện thoại và quay lại chỗ ngồi, anh bạn nhìn Ly trầm ngâm, khuôn mặt thoáng nét buồn lạ.

- Ly phải về gấp à?

- À, không. Có chuyện gì gấp đâu.

Hai người cùng tham dự buổi mừng sinh nhật quán, trước đó Ly bất giác kéo tay anh bạn cũ đi mua hoa cùng
mình, một đóa hoa đủ xinh và duyên dáng dành tặng cho góc quán Mây thêm phần lãng mạn. Sau những màn chúc tụng, anh bạn ghé tai Ly thì thầm: “Đi ăn đêm không? Phở gà nhé? Mình bị đói mất rồi bạn ơi!”

Ly gật nhẹ, mỉm cười, tay bị kéo đi vô định trước khi kịp nhận ra. Đêm Hà Thành cũng trôi qua chầm chậm như cách cô gái cố níu vớt một khoảng dài của cảm xúc mà từ rất lâu rồi chưa kiếm tìm lại được. Hóa ra yêu thương làm cho Ly một thời tươi trẻ trở nên cằn cỗi, hóa ra tình yêu bấy lâu nay được bao bọc quá kỹ cũng có lúc làm cho cô gái trở nên mệt mỏi rã rời. Biểu hiện của mệt mỏi không phải là thở dài, không phải là nũng nịu hay vờ giận dỗi, mà biểu hiện của mệt mỏi là những nụ cười nhẹ như thinh không, nhẹ đến mức chàng người yêu chẳng thể nhận ra được nữa.

- Đằng ấy… có đang hạnh phúc không?

Giọng nam trầm nhỏ nhẻ bên tai, lúc ấm áp lúc lại mát lành như thể một cơn gió vừa vờn qua mái tóc, Ly im lặng, nói về một cuộc tình buồn thì nên nói thế nào cho phải? Một cuộc tình quá dài và quá sâu, một cuộc tình chỉ để người trong cuộc cảm thấy như một hồ nước lành, có thể vùi mình vào tắm bất cứ lúc nào xong chẳng mấy khi cảm giác rằng nó là điều cần thiết.
Hạnh phúc nơi đâu
Hạnh phúc nơi đâu
Đêm muộn, người bạn đưa Ly về nhà, chờ cô khuất sau cánh cổng và vẫy tay tạm biệt. Không một ai chủ động xin số điện thoại của đối phương để hẹn hò những lần sau đó bởi cả hai đều nghĩ rằng khi chìm vào giấc ngủ, bình minh của ngày mới sẽ mang những cảm xúc bất chợt buổi đêm đi xa. Ngày gặp lại bình yên, những cảm xúc chông chênh tìm chỗ tựa, ngày gặp lại có nụ cười của cô gái mà một chàng trai đã yêu say đắm từ nhiều năm về trước, có ánh mắt của anh trao cô, nhẹ nhàng, ân cần nhưng mãnh liệt.

4. Vừa vào đến cửa Ly bắt gặp cái nhìn như trách móc của Vũ. Anh không nói không rằng, đưa tay nắm chặt lấy cổ tay cô và những tiếng thoát ra gần như cố gắng kìm nén một cơn tức giận.

- Ai đấy? Sao không về với anh? Em lờ anh đi để đi với thằng đó có phải không?

Chỉ vừa cởi bỏ vẻ mệt mỏi thì Ly ngay lập tức thấy mình phải hứng chịu gấp nhiều lần hơn thế. Ngay lúc này cô gái cảm thấy yếu đuối đến mức có thể bật khóc, chỉ muốn khóc òa lên để được dỗ dành, để được an ủi. Chẳng biết từ khi nào anh người yêu có quyền ghen tuông một cách hung tợn như thế. Hễ đi về muộn và không nghe điện thoại thì thể nào cũng có chuyện. Ly nghe những cảm xúc không tên vỡ òa ra, nhưng cô gái vẫn cố nhẹ nhàng, điềm tĩnh.

- Bạn cũ của em, lâu lắm em mới gặp lại, bọn em chỉ đi chơi ngày hôm nay thôi.

Vũ quay đi, ánh mắt nghiêm nghị hằn lên từng tia giận giữ. Anh chàng chào mẹ Ly ra về và bỏ mặc Ly với cái nhìn hằn học. Khi người yêu ra khỏi cửa, Ly chạy vùng lên phòng riêng để khóc, nước mắt khô, nước mắt không thể rơi nổi, những tiếng nấc nghẹn… Đau khổ đến đắng lòng…

- Thằng Vũ vừa qua hỏi mẹ về chuyện đám cưới. Con xem… ý con thế nào?
Mẹ đứng ngoài cửa gõ ba tiếng và nói vọng vào trong, Ly cố gắng để lấy lại giọng điệu bình tĩnh, chậm rãi trả lời.

- Chuyện đó để từ từ tính đã ạ, con sẽ nói chuyện với anh Vũ sau.

Bên ngoài cánh cửa gỗ, mẹ Ly nén một nhịp thở dài. Đêm đi qua trầm lặng, những giọt nước mắt tràn nơi khóe mi người làm mẹ. Nếu nhất định là một lễ cưới xa hoa và diễn ra chóng vánh thì hạnh phúc thật sự của cô con gái đang ở nơi đâu? Ở nơi đâu thế? 

5. Sáng tinh mơ, Vũ đứng chờ nhiều giờ liền trước cửa. Anh đến với hy vọng làm lành với Ly. Sau cơn say, anh nhận ra mình đã hành động quá đáng. Có thể trong mắt người ngoài anh là một người đầy tham vọng và có phần ích kỷ, việc anh giữ Ly khư khư cho mình cũng bởi cảm giác bất an cứ đầy lên hơn bao giờ hết. Vũ từng rất sợ hãi khi để vụt mất Ly, nhưng khi biết cô chỉ chọn lựa mình thì anh mới yên lòng. Bên ngoài vẻ vô tâm là muôn vàn sự quan tâm tới người con gái anh yêu, chỉ có điều, những điều đó không thể hiện qua lời nói, chỉ là cái nhìn theo lặng lẽ. Con người Vũ vốn là vậy, khô khan đến mức không biết thể hiện mình, khi ghen tuông lại càng trở nên nông nổi.

Ly ra đi từ sớm, mẹ Ly cho biết cô nàng mang theo cặp sách đầy những cuốn mới mua, chắc có lẽ lại lạc chân đến một trong số những quán café quen thuộc. 
Hạnh phúc nơi đâu
Hạnh phúc nơi đâu
Vũ mất nhiều thời gian để nghĩ xem có thể tìm thấy Ly ở đâu. Có quá nhiều những cái tên quen thuộc, nhưng Ly sẽ chỉ có mặt một trong số những cái tên quen ấy. Còn cuộc họp với hội đồng quản trị về việc sẽ tiến cử anh lên nắm vị trí chủ chốt trong công ty. Những mỏi mệt bắt đầu ùa đến, như một phản xạ tự nhiên, Vũ nhớ Ly đến phát điên. Anh bắt đầu đi lùng sục khắp ngõ ngách những nơi mà cô có thể ghé qua và lưu lại ở đó…

Ly vẫn chọn Mây, chọn một góc bàn hờ hững phía cuối quán, nơi có những tia nắng như thu hẹp lại và nhoẻn cười chào anh chủ quán. Những câu chuyện về giá cả thị trường, về dân nhập cư, về những đứa trẻ… Ly quên mất rằng mình đã buồn nhiều như thế nào trước khi qua đây. Một lúc sau người quen lại đến, cậu ấy cười tươi như thể gặp Ly là điều may mắn nhất trong ngày.

- Đằng ấy có thói quen ngồi đây à? May quá thể. Hôm nay lượn vài vòng Hà Nội với mình không?

Cách xưng hô ngộ nghĩnh đến đáng yêu khiến Ly bật cười. Họ lại có những câu chuyện không đầu không cuối vui không dứt được. Phía đằng xa, Vũ đang miên man trong những suy nghĩ chồng chéo, vừa lúc Ly và anh chàng ngồi đối diện dong xe ra cửa quán, Vũ nhận được điện thoại của đồng nghiệp báo triệu tập cuộc họp gấp, sớm hơn ba mươi phút…

6. Sau buổi họp, anh chàng người yêu phi như bay về nhà gặp Ly và lồng vào tay cô nhẫn đính hôn, Ly chưa kịp nói gì, Vũ đã cướp lời như phấn khởi tột cùng.
- Anh làm được rồi, Ly à! Em sẽ là người vợ hạnh phúc nhất!
Ly ngờ ngợ, đôi mắt trong vô cảm, không có lấy một chút nào xúc động. Chiếc nhẫn trên ngón tay cô tròn xinh, viên đá nhỏ sáng lấp lánh, ánh mắt Vũ như chờ đợi, đôi môi anh gần kề như muốn cuốn trôi đi những ngập ngừng nơi cô.

- Em xin lỗi… 

- Không. Anh xin lỗi, anh xin lỗi vì đã lỡ lời với em, xin lỗi em vì đã không thể quan tâm em nhiều hơn trong thời gian qua… nhưng anh hứa, kể từ bây giờ…

- Anh không cần phải vậy đâu. Em không thể, Vũ à…
Tiếng Ly nhỏ dần, nước mắt bắt đầu rơi trên gò má phớt hồng.

- Là tại anh ta phải không? Cái anh chàng đã gặp em sáng nay ở Mây café đúng không? Ly, em phải nghe anh, chỉ là một cơn cảm nắng thôi, ngoan nào, hãy nghĩ về tình yêu của chúng ta, nghĩ về tương lai của anh và em, được không?

- …

- Ly à, có hai thứ mà em không nên đánh mất. Thứ nhất là chính em và thứ hai là tình yêu của anh. Sẽ không ai yêu em hơn anh cả, em biết không?

Vũ cũng bắt đầu khóc, những giọt nước mắt đầu tiên cho cuộc tình trải dài theo năm tháng. Nếu biết trước sẽ có những khoảnh khắc như thế này, anh hẳn là sẽ không yêu đương theo một cách đầy toan tính, đã không coi người yêu như vật sở hữu và coi tình yêu như một món đồ trang trí.

- Em đã mất cả rồi. Khi yêu anh em không còn là chính em nữa, em là một đứa sống vò võ với cô đơn, là một đứa đi thèm thuồng hạnh phúc của người khác, em thậm chí còn trở nên mệt nhọc hơn với cuộc sống vồn vã này. Và tình yêu của anh, em thấy nặng gánh quá rồi…

Ly tháo nhẫn ở ngón tay áp út, đưa lại gần chỗ Vũ, anh như một người vừa ra khỏi cơn ác mộng, vẫn chưa tin những gì mình vừa nghe được là sự thật, anh lắc đầu phủ nhận, người anh run lên.

- Không. Không thể… anh không thể mất em, Ly à…

Ly khóc cho những giọt nước mắt hối hận muộn màng. Tình yêu chưa bao giờ là thứ có thể định hình nổi đúng sai, bởi ai cũng sẽ yêu một người theo một cách rất khác. Vũ cũng vậy và Ly cũng vậy. Nhưng đến một lúc nào đó không thể hòa hợp được nữa, một trong hai người sẽ là người nới tay ra và buông lỏng mối quan hệ mà thôi.

Ly cúi chào rồi ra về trong lặng lẽ, anh người yêu còn ngồi đó một lúc đủ lâu, vứt ném hết cả nhẫn cưới và chiếc hộp đựng bọc nhung xinh xắn. Khi Vũ vừa ra khỏi quán, Ly trở lại chỗ ngồi cũ, cúi mình xuống kiếm tìm, những giọt nước mắt rơi dài trên má, rớt xuống nền nhà. Phía trong quầy, anh chủ quán Mây nhìn Ly lặng lẽ, trước đó không lâu, cô gái cũng đã từ chối lời đề nghị hẹn hò của anh bạn cũ, bây giờ lại từ chối người yêu hiện tại. Có lẽ đã quá mỏi mệt để dừng chân rồi, cô gái ấy không đáng phải nhận nhiều hơn những tổn thương thêm nữa.

Chuỗi ngày quen Vũ là chuỗi ngày dài đầy cố gắng, cố gắng yêu và trao đi yêu thương cho trọn vẹn. Nhưng đến khi nhận ra không thể tiếp tục, Ly phải dừng lại trước khi quá muộn thôi. Rồi sẽ có người xứng đáng đến với Ly, anh chủ quán Mây tin là vậy, tin là vào mỗi sáng khi cô gái ấy đến góc bàn quen thuộc sẽ có một nâu đá chờ cô, sẽ có một người nói cười mua vui với cô, và người đó sẽ tìm cách tỏ tình thích hợp vào một ngày không nắng gắt và gió chan hòa, ngày mà vết thương trong lòng cô gái đã lành da. Câu cuối cùng chủ quán Mây nói với Ly là một câu hỏi ngỏ.

- Em tìm gì dưới chân bàn thế? Là nhẫn cưới hay là tình yêu?

Đưa tay đỡ lấy tay Ly, chủ quán Mây mỉm cười rất nhẹ. Khi đôi mắt long lanh nước ngước lên nhìn anh, trong thâm tâm anh đã vang lên một câu nói, ấp ủ từ rất lâu sau nhiều ngày không dám thổ lộ.

“Nếu là tình yêu, hãy để anh chỉ em đến nơi có hạnh phúc".
Nguồn: nhật kí cuộc sống

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét