Home » » Trải lòng!

Trải lòng!

Chia sẻ :
Dù không muốn nhưng cuộc sống bắt buộc tôi quên dĩ vãng để trả lại hiện tại cho chính mình.
Trải lòng!
Trải lòng!
Khuya! Lạnh!... Nỗi cô đơn của quá khứ lại hiện về, cái tuổi thơ đầy nước mắt. Nhớ ai đó, nhớ ân tình, nợ ai đó... mối tình còn vẹn nguyên. Thật là nực cười.

Ôi cái màn đêm, cái nỗi đáng sợ khủng khiếp của nỗi đau một mình tôi phải gánh chịu. Nước mắt ơi! Đừng rơi nữa, luyến tiếc làm chi một mối tình đã ra đi, một mối tình tưởng chừng đâu là hạnh phúc. Tôi, chính tôi đã ấp ủ, đã gửi trọn yêu thương. Giờ đây bốn bức tường là người bạn tin cậy, bàn phím gõ là thổ lộ tâm tư se thắt lại... đau lắm người ơi. Ai gieo chi cảnh lìa tan, tôi có phải trách chi chữ duyên nợ cho mình gặp hay là trách bản thân mình đã hy vọng quá nhiều.

Nhìn xung quanh rồi nghe bản nhạc quen thuộc, đâu phải là lần đầu tiên mà sao nghe lạ thế. Lê thê theo từng nốt tôi muốn biết mình cần gì ngay lúc này, muốn biết ai đó có nghe bài hát này, muốn biết ai đó có còn nhớ... lại là một lần hẹn nữa sao? Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu lần hẹn nữa tôi sẽ quên, tôi sẽ nghe nhạc mà không nghĩ về điều gì nữa. Câu hỏi lại tiếp câu hỏi thế ai trả lời đây...

Nhớ ai đó, nhớ ân tình, nợ ai đó... mối tình còn vẹn nguyê
Nhớ ai đó, nhớ ân tình, nợ ai đó... mối tình còn vẹn nguyên
Nhường chỗ cho cái nóng bức mùa hè, cơn mưa nhẹ đã rơi xuống bóng đêm, lòng tôi lạnh giờ càng lạnh hơn. Lặng lẽ, cô đơn là cảm giác của tôi lúc này, cái cảm giác gắn liền với đoạn đường đi của cô gái vừa trưởng thành, cái tuổi bao là hi vọng, ước mơ. Mưa dịu nóng bức hay cơn mưa đang khóc thầm, cơn mưa đang âm thầm là người bạn đồng cảm cho tôi... buốt giá... không gian rộng lớn làm cho lòng tôi thêm trống vắng, nỗi mất mát thiếu hụt một thứ tình cảm xa xôi. Phải gọi là bao lâu hay đúng hơn là bao lâu tôi sẽ tập đi một mình trên con đường ấy, hình ảnh ấy, con người ấy... cái mà người ta hay gọi là quá khứ. Dù tôi không muốn nhưng cuộc sống bắt buộc tôi quen quên dĩ vãng để trả lại hiện tại cho chính mình.

Khuya! Mọi người đi vào thói quen, đã đến giờ đi ngủ nhưng tôi vẫn nghe đâu đó tiếng xe chạy, vẫn có nhiều giọng nói... Cũng có những người không làm theo thói quen đó sao? Tôi tự hỏi có cho phép từ bỏ cái quen thuộc của mình để tập đến với muôn ngàn mới mẻ khác không? Quy luật vẫn là nguyên tắc sống thôi tôi à.

Hãy cho tôi cơ hội được là chính mình, cho được thì nhận được, mình gieo thì mình chịu chứ trách chi ai...
Nguồn: 24h

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Sport

Entertainment

World News

Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

Trải lòng!

Dù không muốn nhưng cuộc sống bắt buộc tôi quên dĩ vãng để trả lại hiện tại cho chính mình.
Trải lòng!
Trải lòng!
Khuya! Lạnh!... Nỗi cô đơn của quá khứ lại hiện về, cái tuổi thơ đầy nước mắt. Nhớ ai đó, nhớ ân tình, nợ ai đó... mối tình còn vẹn nguyên. Thật là nực cười.

Ôi cái màn đêm, cái nỗi đáng sợ khủng khiếp của nỗi đau một mình tôi phải gánh chịu. Nước mắt ơi! Đừng rơi nữa, luyến tiếc làm chi một mối tình đã ra đi, một mối tình tưởng chừng đâu là hạnh phúc. Tôi, chính tôi đã ấp ủ, đã gửi trọn yêu thương. Giờ đây bốn bức tường là người bạn tin cậy, bàn phím gõ là thổ lộ tâm tư se thắt lại... đau lắm người ơi. Ai gieo chi cảnh lìa tan, tôi có phải trách chi chữ duyên nợ cho mình gặp hay là trách bản thân mình đã hy vọng quá nhiều.

Nhìn xung quanh rồi nghe bản nhạc quen thuộc, đâu phải là lần đầu tiên mà sao nghe lạ thế. Lê thê theo từng nốt tôi muốn biết mình cần gì ngay lúc này, muốn biết ai đó có nghe bài hát này, muốn biết ai đó có còn nhớ... lại là một lần hẹn nữa sao? Bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu lần hẹn nữa tôi sẽ quên, tôi sẽ nghe nhạc mà không nghĩ về điều gì nữa. Câu hỏi lại tiếp câu hỏi thế ai trả lời đây...

Nhớ ai đó, nhớ ân tình, nợ ai đó... mối tình còn vẹn nguyê
Nhớ ai đó, nhớ ân tình, nợ ai đó... mối tình còn vẹn nguyên
Nhường chỗ cho cái nóng bức mùa hè, cơn mưa nhẹ đã rơi xuống bóng đêm, lòng tôi lạnh giờ càng lạnh hơn. Lặng lẽ, cô đơn là cảm giác của tôi lúc này, cái cảm giác gắn liền với đoạn đường đi của cô gái vừa trưởng thành, cái tuổi bao là hi vọng, ước mơ. Mưa dịu nóng bức hay cơn mưa đang khóc thầm, cơn mưa đang âm thầm là người bạn đồng cảm cho tôi... buốt giá... không gian rộng lớn làm cho lòng tôi thêm trống vắng, nỗi mất mát thiếu hụt một thứ tình cảm xa xôi. Phải gọi là bao lâu hay đúng hơn là bao lâu tôi sẽ tập đi một mình trên con đường ấy, hình ảnh ấy, con người ấy... cái mà người ta hay gọi là quá khứ. Dù tôi không muốn nhưng cuộc sống bắt buộc tôi quen quên dĩ vãng để trả lại hiện tại cho chính mình.

Khuya! Mọi người đi vào thói quen, đã đến giờ đi ngủ nhưng tôi vẫn nghe đâu đó tiếng xe chạy, vẫn có nhiều giọng nói... Cũng có những người không làm theo thói quen đó sao? Tôi tự hỏi có cho phép từ bỏ cái quen thuộc của mình để tập đến với muôn ngàn mới mẻ khác không? Quy luật vẫn là nguyên tắc sống thôi tôi à.

Hãy cho tôi cơ hội được là chính mình, cho được thì nhận được, mình gieo thì mình chịu chứ trách chi ai...
Nguồn: 24h

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét